Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 856: Có Thể Mặn Có Thể Ngọt!


vì có thể có được tinh vân sa, gần đây rất nhiều phi tần đều chạy đến Vân Tú cung .

Trong số đó, người siêng năng chạy nhất chính là Lý Phi.

Các nàng mỗi lần cũng là mang đầy tiền mà đến, tay không mà về.

Dần dần, có một số trở nên túng quẫn cũng không dám đến nữa.

Chỉ có Lý Phi mỗi ngày đều tới, từ trước tới giờ không hề vắng mặt.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lý Phi vừa dùng xong đồ ăn sáng, liền vui vẻ mà chạy đến tìm Quý phi đánh bài.

Ngồi cùng bàn còn có mẫn Tiệp dư cùng Thiệu Lương Nhân.

Hai người này đều thuộc loại tâm tư kín đáo, nói chuyện thận trọng, đánh bài cũng thận trọng.

So sánh ra, Quý phi và Lý Phi tùy tiện hơn rất nhiều.

Các nàng cũng là những người kỳ cựu trên chiếu, động tác vô cùng thông thạo.

Kỳ thực Lý Phi hôm nay trình độ chơi bài đã rất tốt, bất đắc dĩ Quý phi khí vận quá nghịch thiên, cho dù Lý Phi cố gắng như thế nào để thăng cấp trình độ chơi bài, vẫn khó có thể đánh bại Quý phi.

Hết lần này tới lần khác nàng lại rất muốn tinh vân sa ở trong tay Quý phi, cho nên lúc nào cũng theo dõi Quý phi đánh bài.

Cuối cùng đều không có ngoại lệ, tất cả đều là Lý Phi thất bại thảm hại.

Số tiền trước mặt Lý Phi đang giảm dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngược lại, tiền của Tiêu Hề Hề đang tăng lên nhanh chóng.

Vừa vặn Bảo Cầm lúc này bưng trà sữa nóng vừa nấu xong đi ra.

Nàng cho 4 người mỗi người một chén trà sữa nóng.

Lý Phi thích nhất ăn uống Trong Vân Tú cung, nhất là trà sữa này, vừa thơm vừa ngọt, uống xong cảm giác hạnh phúc tăng vọt!

Duy nhất không tốt chính là uống nhiều quá sẽ mập lên.

Nhưng Lý Phi không để ý đến chuyện này.

Nàng vừa thua tiền, tâm tình đang buồn rầu đây, nhu cầu cấp bách cần gấp trà sữa để giải tỏa tâm trạng.

nàng vươn bàn tay mập mạp, cầm cốc lên, uống một hơi cạn sạch cốc trà sữa.

Tiêu Hề Hề chậm rãi nói.

“Nhìn Lý Phi, bản cung chợt phát hiện một đạo lý.”

Lý Phi theo bản năng cảm thấy nàng kế tiếp không nói ra chuyện tốt gì, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu.

“Đạo lý gì?”

Tiêu Hề Hề: “người không thể dáng dấp quá béo, không phải vậy về sau ra ngoài xin cơm, sẽ không có người nào tin tưởng ngươi là tên ăn mày.”

Lý Phi...

Ta hoài nghi ngươi đang ám chỉ ta.

Lý Phi cắn răng nghiến lợi nói: “thϊếp thân thân là phi tử của hoàng đế, làm sao có thể ra ngoài xin cơm chứ?”



Tiêu Hề Hề: “của cải của ngươi đều nhanh sẽ thua sạch, không có tiền cũng chỉ có thể đi xin cơm.”

Lý Phi...

Suýt chút nữa bị tức giận sôi lên.

Nàng xem như đã nhìn ra, cái Quý phi trước mặt này không chỉ có cùng tiêu trắc phi dáng dấp tương tự, tính cách tương tự, mà nói chuyện cũng giống nhau khiến người ta giận sôi máu!

Bảo Cầm quan tâm mà hỏi thăm: “Lý Phi nương nương còn muốn rót thêm sao?”

Lý Phi nổi giận đùng đùng hô lên một chữ.

“Muốn!”

Nàng hóa bi phẫn làm thèm ăn, lại uống thêm một cốc trà sữa lớn.

Nàng đã không có tiền, nhưng ít ra nàng còn có thịt.

Thấy trời đã muộn, Lý Phi cùng mẫn Tiệp dư, Thiệu Lương Nhân đứng dậy cáo từ.

Tiêu Hề Hề hỏi Lý Phi buổi chiều lại đến chứ?

Lý Phi đè nén nói: “buổi chiều thϊếp thân muốn viết bản thảo, chờ thϊếp thân kiếm được tiền thù lao lại đến tìm Người đánh bài.”

Tiêu Hề Hề giơ nắm đấm nhỏ: “cố lên đại đại!”

Lý Phi: “cái gì là đại đại?”

Tiêu Hề Hề: “đây là tên thân mật của tác giả.”

Lý Phi nghe xong còn có chút ngượng ngùng, nàng ho nhẹ một tiếng: “thϊếp thân cáo từ.”

Chờ đi ra khỏi Vân Tú cung, mẫn Tiệp dư tò mò hỏi.

“Lý Phi tỷ tỷ muốn viết bản thảo gì? Người viết để kiếm tiền sao?”

Thiệu Lương Nhân cũng tràn ngập hiếu kỳ, nhìn Lý Phi không chớp mắt.

Lý Phi chỉ thản nhiên liếc bọn họ một cái.

“Các ngươi quản tốt chính mình là được rồi, bớt đi nghe ngóng chuyện của bản cung .”

Mẫn Tiệp dư bị mắng cũng không tức giận, vẫn như cũ khẽ mỉm cười: “là thϊếp thân lắm lời.”

Thiệu Lương Nhân mím môi dưới, âm thầm may mắn chính mình không có mở miệng, đồng thời cũng có phần bất mãn với sự vênh váo tự đắc của Lý Phi.

Nhưng trong lòng nàng cũng biết địa vị của Lý Phi cao hơn bọn họ, cho nên không coi trọng bọn họ cũng là chuyện bình thường.

Tương lai đợi nàng cũng bò lên trên phi vị, tự nhiên cũng có thể đối xử với người khác bằng thái độ như vậy.

Tiêu Hề Hề hôm nay đến ngự thư phòng để bồi hoàng đế cùng nhau dùng cơm trưa như thường lệ.

Lạc Thanh Hàn thấy nàng tới, lấy ra hai hộp điểm tâm mà Hắn đã mua từ tô hương đường.

Tiêu Hề Hề vừa nhìn thấy có đồ ăn ngon, đôi mắt ngay lập tức sáng lên.

Nàng lập tức mở hộp điểm tâm , phát hiện bên trong đựng là bánh đậu xanh nàng thích ăn nhất, trừ cái đó ra còn có bánh rán đậu phộng xốp giòn và bánh nướng.

Bánh nướng này kỳ thực rất giống với với bánh quy mà Tiêu Hề Hề ăn ở xã hội hiện đại, nho nhỏ, nướng lên thơm giòn, bên trên còn rắc một ít muối tinh.



Vì trong nguyên liệu làm bánh có đường, nên cắn một miếng, vị mặn mặn ngọt ngọt, rất ngon miệng.

Tiêu Hề Hề đã ăn một hơi mấy cái bánh nướng.

Nàng vừa ăn vừa nói: “làm người, liền phải giống như Cái bánh nướng này, khô giòn, có thể muối có thể ngọt!”

Lạc Thanh Hàn có thể hiểu được khô giòn, nhưng không thể nào hiểu được có thể muối có thể ngọt.

Hắn hỏi ra những nghi ngờ của mình.

Tiêu Hề Hề: “tỉ như nói, thời điểm ta lười nhác động , giống một con cá ướp muối, là vị mặn , cũng chính là muối. thời điểm Ta vì có thể cầu ngươi đồng ý ở trong cung trồng trọt chăn heo, giả ngây thơ nũng nịu , ta là vị ngọt . Hợp lại chính là có thể muối có thể ngọt!”

Lạc Thanh Hàn câm nín...

Lạc Thanh Hàn: “nếu như có thể muối có thể ngọt chính là như vậy, vậy ta thà làm một người bình thường không mặn không ngọt."

Tiêu Hề Hề: “ngươi nói ai không bình thường?”

Lạc Thanh Hàn: “tới, ăn thêm bánh đậu xanh đi.”

Tiêu Hề Hề do dự trong nửa giây giữa tiếp tục tức giận hay tiếp tục ăn.

Ngay lập tức, nàng nhanh chóng cầm lấy bánh đậu xanh mà Lạc Thanh Hàn đưa cho, nhét vào miệng, ăn cho đến khi khuôn mặt nhỏ của nàng phồng lên.

Lạc Thanh Hàn lau sạch sẽ ngón tay, từ trong tay áo lấy ra một chiếc trâm vàng hồ điệp, nhẹ nhàng đặt nó trước mặt Tiêu Hề Hề.

"Đây là của ngươi, trả lại cho ngươi."

thời điểm Tiêu Hề Hề nhìn thấy chiếc trâm vàng kia , rất là mờ mịt: "Cái này là của ta à?"

Lạc Thanh Hàn: "Cái này là trước đó ở Đông Cung, ta đưa cho ngươi."

Tiêu Hề Hề nhìn trâm vàng hồ điệp một lúc lâu, mới miễn cưỡng nhớ ra chính mình dường như có một chiếc trâm vàng như vậy.

Không trách nàng trí nhớ quá kém, thật sự là trước đây thái tử thưởng cho nàng đồ trang sức nhiều lắm, nàng đối với mấy vật ngoài thân từ trước đến nay cũng không để bụng, căn bản cũng không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu đồ trang sức.

Tiêu Hề Hề nuốt thức ăn trong miệng và tò mò hỏi: "Tại sao chiếc trâm vàng này lại ở chỗ người?"

Lạc Thanh Hàn: “đây là Lao phi cho người vụng trộm đánh cắp từ Thanh Ca Điện ra, nàng ấy muốn lợi dụng cây trâm này đổ tội hãm hại ngươi thông đồng với địch phản quốc.”

Tiêu Hề Hề ngừng động tác ăn một lát.

tội danh Thông đồng với địch phản quốc một khi chứng thực, chính là chém đầu cả nhà.

Lao phi đây là muốn để cho cả nhà nàng đều chết hết sao!

Lạc Thanh Hàn: “ngươi không cần lo lắng, chuyện này ta đã cho người xử lý, sẽ không để cho ngươi thua thiệt.”

Tiêu Hề Hề không có hỏi tới hắn cụ thể muốn làm sao, chỉ gật đầu một cái, biểu thị mình biết rồi.

thay vào đó nàng hỏi.

“Lao phi có phụ thân là hàn lâm các Đại học sĩ, địa vị không giống bình thường, hơn nữa hắn cũng là lão sư của người, nếu như Lao phi làm lớn chuyện, có thể ảnh hưởng đến người hay không?"

Lạc Thanh Hàn lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “lần này cải cách thuế, Bạch Hạo Thành là một người phản đối."

Bạch Hạo Thành chính là phụ thân Lao phi.

Tiêu Hề Hề trong nháy mắt liền hiểu ý nghĩ của hắn.

Bạch Hạo Thành không phải một lòng với hắn.