Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 890: Nghĩ Hay Quá Ha


chờ Tiêu Hề Hề trở lại Vân Tú cung, Lạc Thanh Hàn cũng đã ngồi ở hiên nhà một lúc.

Hắn mặc thường phục màu xanh nhạt, tóc đen được cố định bởi một cây ngọc trâm, khuôn mặt tuấn tú sơ lãnh, nước da như ngọc bị ánh trăng dát lên một tầng ánh sáng lạnh lẽo, càng khiến hắn cao không thể chạm.

Trên mặt của hắn không có biểu lộ gì, nhìn không ra hỉ nộ.

Nhìn thấy Hề Hề đã trở về, hắn cũng chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

“Đã trở về?”

Tiêu Hề Hề vui vẻ chạy tới: “người ngồi chỗ này làm gì nha? Quá nóng, còn có con muỗi, đi, vào trong nhà đợi.”

Nàng lôi kéo Lạc Thanh Hàn đi vào nhà.

Lạc Thanh Hàn nhìn xuống cổ tay bị nàng nắm giữ.

Hắn hơi dùng sức, liền tránh thoát tay của nàng.

Không chờ nàng phản ứng lại, hắn liền cầm tay của nàng lại, nắm rất chặt.

Lần này đổi lại là Lạc Thanh Hàn dắt nàng đi lên phía trước.

Trong phòng để mấy cái băng bồn, khí lạnh bốc lên, so bên ngoài mát mẻ hơn nhiều.

Mới vừa vào phòng, Tiêu Hề Hề liền rút tay ra.

Hôm nay quá nóng, trong lòng bàn tay rất dễ chảy mồ hôi, cứ cầm tay mãi rất khó chịu.

Nàng tiến đến bên cạnh băng bồn, cảm nhận hơi mát từ trong chậu băng tỏa ra, nhìn nàng như thế, thật hận không thể đem toàn bộ người đều dán lên đó.

Loại thời tiết nóng bức này phải dựa vào băng bồn kéo dài tính mạng!

Chiết Chi giúp nàng tháo châu trâm trên đầu xuống, hầu hạ nàng thay quần áo đơn giản rộng thùng thình.

Bảo Cầm dâng lên trà lạnh, tiếp đó mang theo những người khác đều lui ra ngoài, nhường không gian trong phòng cho hoàng đế và Quý phi.

Tiêu Hề Hề ngồi xuống bên cạnh Lạc Thanh Hàn, cầm tách trà lên , uống một hơi cạn sạch trà lạnh trong chén.

nàng rót cho mình thêm một chén khác, lần này nàng uống chậm hơn.

Lạc Thanh Hàn cầm quạt xếp, không nhanh không chậm nhàn nhã quạt cho nàng.

Đợi nàng uống xong chén trà lạnh, hắn mới mở miệng hỏi.

“buổi chiều Ngươi xuất cung sao?”

Tiêu Hề Hề đặt chén trà xuống: "Đúng vậy, ta cùng Lý Phi ra ngoài, mẫu thân nàng bệnh, nàng muốn về nhà xem một chút."

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “ta đã hỏi Lý Phi , nàng nói nàng không muốn ở lại trong cung, nàng muốn xuất cung bắt đầu một cuộc sống mới."

Lạc Thanh Hàn đối với cái này cũng không ngạc nhiên.

Hắn biết chuyện Lý Phi viết sách truyện kiếm tiền, cũng biết Lý Phi dần dần không còn đem ý nghĩ đặt ở trên người hắn, nàng ra quyết định như vậy rất bình thường.

Lạc Thanh Hàn hỏi: “trong nhà nàng ấy đồng ý rồi sao?”

Tiêu Hề Hề: "Hôm nay nàng ấy xuất cung, ngoại trừ thăm mẹ nàng, cũng nhân tiện trưng cầu sự đồng ý của phụ thân nàng ấy, người Lý gia đã chấp nhận quyết định xuất cung của nàng ấy."



Nói đến đây, nàng nhịn không được cảm khái: “người nhà của nàng đối với nàng thật sự rất tốt nha.”

Lạc Thanh Hàn: “ta đối với ngươi không tốt sao?”

Tiêu Hề Hề sững sờ, chủ đề thay đổi quá nhanh.

Nàng đần độn gật đầu: “người đối với ta rất tốt.”

Lạc Thanh Hàn: “vậy ngươi cũng không cần hâm mộ người khác, Lý Phi có người nhà, còn ngươi có ta.”

Đột nhiên xuất hiện Điềm Ngôn mật ngữ, khiến Tiêu Hề Hề nhịn không được cười ngây ngô.

Nàng nhào tới ôm lấy mặt của Lạc Thanh Hàn, hôn lên môi Hắn một cái, tiếp đó thuận thế dựa vào trong ngực Lạc Thanh Hàn, khoa trương kêu lên.

“Miệng của người rất ngọt nha, thành thật khai báo, có phải thừa dịp ta không ở nhà, người vụng trộm ăn mật có phải không?”

Lạc Thanh Hàn thuận thế ôm eo của nàng: “ta không thích ăn mật.”

Tiêu Hề Hề: “vậy ngươi thích ăn cái gì?”

Lạc Thanh Hàn: “ngươi nói xem?”

Hai người ôm nhau làm nũng một hồi lâu mới tách ra.

Hôm nay quá nóng, lại thêm hai người ở độ tuổi dễ dàng xao động, ngọn lửa nhỏ trong thân thể lập tức liền bị câu lên, thân thể lập tức cảm thấy nóng hơn, liền thở ra hơi thở cũng phi thường nóng.

Tiêu Hề Hề lại di chuyển đến bên chậu băng, cố gắng hết sức để hấp thụ không khí mát mẻ , áp chế cỗ xao động trong cơ thể.

Lạc Thanh Hàn không hề động.

Hắn cứ như vậy theo dõi Hề Hề, trong con ngươi đen nhánh cất giấu ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Giống như là mãnh thú muốn cắn người khác, tản mát ra khí tức nguy hiểm.

Tiêu Hề Hề coi như không nhìn, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn nàng.

Bên trong nhà bầu không khí quá mập mờ, giống như dây đàn bị kéo căng, có nguy cơ đứt bất cứ lúc nào.

Tiêu Hề Hề chịu đựng nhịp tim đập nhanh, cưỡng ép nói sang chuyện khác.

“Chuyện của Lý Phi, người thấy thế nào?”

Lạc Thanh Hàn đổi tư thế ngồi, ánh mắt vẫn dán chặt vào tiêu Hề Hề, thanh âm hơi khàn, âm thanh hơi có vẻ khàn khàn: “nếu nàng nguyện ý rời đi, vậy thì đưa nàng ra ngoài đi.”

Tiêu Hề Hề không nhịn được nhìn hắn một cái.

Vừa vặn đụng phải ánh mắt tràn ngập xâm lược, trong lòng không khỏi run lên.

Nàng vô thức lui về phía sau hơi co lại.

Hành động nhỏ này dường như đã kích thích Lạc Thanh Hàn, khiến đầu óc của hắn thoáng tỉnh táo chút.

Hắn nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra , tính xâm lược trong mắt đã tiêu tan rất nhiều, chỉ là môi mỏng vẫn hơi hơi nhếch, giống như là cố hết sức nhẫn nại cái gì, lộ ra kiềm chế khắc chế.

Hắn thấp giọng nói: “đừng sợ.”

Tiêu Hề Hề muốn nói mình không sợ, nhưng lại cảm thấy như vậy quá làm kiêu.



Nàng thăm dò hỏi: “cần ta giúp người không?"

Lạc Thanh Hàn: “không cần, một lát nữa sẽ không sao."

Tiêu Hề Hề: “cái kia, vậy ngươi uống chút trà lạnh nha, trà lạnh có thể dập hỏa.”

Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, với trạng thái hiện tại của mình, coi như đem cả người ngâm mình ở trong trà lạnh đều vô dụng.

Nhưng hắn vẫn im lặng không lên tiếng nâng chén trà lên, uống hai ngụm trà lạnh.

Tiêu Hề Hề thận trọng hỏi: “người bây giờ cảm giác khá hơn chút nào không?”

Lạc Thanh Hàn bị nàng nhìn với ánh mắt giống như tiểu động vật khả ái, sự kích động trong cơ thể Hắn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng trên mặt Hắn bất động thanh sắc chỉ bình tĩnh đáp lại.

“Tốt hơn nhiều.”

Tiêu Hề Hề yên lòng: “vậy là tốt rồi.”

Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi: "Sắp tới sinh nhật của ngươi sao?"

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút mới nói: "Hình như là vậy."

Lạc Thanh Hàn: "Sinh nhật năm nay muốn quà gì?"

Tiêu Hề Hề: “cái gì cũng được sao?”

Lạc Thanh Hàn: “ân.”

Hắn dừng một chút lại bổ túc một câu: “chỉ cần là ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi.”

lúc Hắn nói lời này , ánh mắt rất chuyên chú, phảng phất như cả thế giới cũng chỉ nhìn thấy một người là nàng, dù nàng muốn bầu trời mặt trăng, hắn cũng sẽ hái xuống cho nàng.

Tiêu Hề Hề không do dự liền thốt ra: “ta muốn ngủ một mình."

Lạc Thanh Hàn cho là mình nghe lầm .

Hắn tăng thêm ngữ khí lại hỏi: “ngươi nói ngươi muốn cái gì?”

Tiêu Hề Hề: “bây giờ trời quá nóng, ta ngủ lại đặc biệt không an phận, cuối cùng sẽ không tự chủ được liền áp vào trên người của người. Ta thường xuyên nửa đêm bị nóng tỉnh, sáng hôm sau tỉnh dậy trên người cũng đều là mồ hôi, thật khó chịu! Ta cảm thấy trước khi mùa hè này kết thúc, chúng ta vẫn nên tách ra ngủ đi, có thể thoải mái hơn một chút.”

Lạc Thanh Hàn...

mặt không biểu cảm hỏi: “ngươi định cùng ta chia phòng ngủ?”

Tiêu Hề Hề: “chỉ là tạm thời chia phòng ngủ, chờ thời tiết lạnh hơn, chúng ta lại có thể ngủ chung .”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng phun ra bốn chữ.

“Nghĩ hay quá ha.”

Tiêu Hề Hề: "người chẳng lẽ không cảm thấy thời tiết này hai người ngủ cùng nhau rất nóng sao?"

Lạc Thanh Hàn: “ta không sợ nóng.”

Tiêu Hề Hề: “thế nhưng ta sợ nha!”

Lạc Thanh Hàn: “ngươi không thể vì ta nhịn một chút sao? Ta có thể chịu đựng vì ngươi rồi."