Vào đến kho dược liệu của Tiên Các, Kha Nguyệt đi một vòng sau đó viết ra những nguyên liệu còn thiếu. Lần này cô quyết hành người của Tiên Các một phen, để họ đi tìm mấy dược liệu dù không phải quá quý hiếm nhưng cũng không phải quá dễ tìm, rồi sau đó giao lại danh sách dược liệu cần tìm cho Tống Hàm. Tống Hàm nhìn hàng dài tên dược liệu cần tìm, mắt cũng không chớp đưa cho thân tín bên cạnh bắt đầu triển khai việc tìm kiếm. Sau đó hướng Kha Nguyệt nói: "Đại sư, như vừa rồi Các chủ nói, để đại sư lên vị trí thần tử thánh nữ, vậy không biết đại sư muốn chọn tòa lầu nào để ở?" Thái độ của Tống Hàm đối với Kha Nguyệt là thập phần cung kính. Đây là người duy nhất có thể cứu được Các chủ, mà nàng lại không hề kiêu ngạo, trước mặt hắn, nữ tử này vẫn luôn cung kính xưng một tiếng "thuộc hạ" khiến hắn có chút tôn trọng nàng.
"Phó các chủ, Cơ Uyển nói rồi, được làm việc cho Tiên Các là phúc phận của Cơ Uyển. Người đứng đối với Cơ Uyển khách khí như vậy." Kha Nguyệt thấy Tống Hàm hành lễ với mình thì cuống quýt đi lên đỡ.
"Đại sư quá khiêm tốn rồi, giờ ngài đã là thần tử thánh nữ trong Tiên Các, thấy ta không cần phải xưng thuộc hạ hay hành lễ nữa rồi. Đây chính là quy củ của Tiên Các. Vậy ngài có ưng ý tòa lầu nào hay không?" Tống Hàm cười hỏi.
"Hiện tại Cơ Uyển ở tòa lầu của thánh tử vẫn tốt lắm, không muốn chuyển đi, liền ở lại đó đi." Kha Nguyệt cười nhẹ nói.
Nhưng ý cười này lọt vào mắt Tống Hàm thì hắn lại cho rằng nữ tử trước mặt này có tình ý với Tư Hòa, ông ta cũng cười cười nhìn Kha Nguyệt tỏ vẻ hiểu ý: "Vậy ngài hiện cứ ở lại đó, khi nào muốn chuyển thì nói với ta một tiếng, ta sẽ cho người dọn dẹp tòa lầu ngài thích."
Kha Nguyệt thấy nụ cười này của ông ta thì có chút khó hiểu nhưng cô cũng không mấy để ý nói: "Đa tạ phó Các chủ! Chuyện ở đây đã xong, vậy Cơ Uyển xin về trước để nghiên cứu thuốc giải cho Các chủ."
Nghe thấy nàng cần phải về nghiên cứu thuốc giải độc thì Tống Hàm liền nói: "Vậy không giữ đại sư nữa. Nếu có dược liệu, ta sẽ cho người chuyển đến chỗ của đại sư. Chỉ là chuyện Các chủ bị bệnh, không có mấy người biết. Ngay cả mấy vị trưởng lão và thánh tử cũng là ta hôm qua mới nói cho họ, nhưng đều không nói rõ ràng. Mong đại sư đừng tiết lộ bệnh tình của Các chủ cho họ."
"Phó các chủ yên tâm, Cơ Uyển biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Vậy Cơ Uyển xin phép!" Kha Nguyệt nhẹ phúc thân một cái rồi rời đi. Nhìn nữ tử trong bộ bạch y kia, phiêu diêu tự tại mà bước đi khiến Tống Hàm cảm giác có chút thất thần. Nhưng rất nhanh hắn ta lại hồi phục lại tinh thần, quay đến nơi của Liên Thận. Vừa vào đến bên trong hắn thấy Liên Thận đang đứng bên cửa sổ, trầm mặc nhìn về phía nữ tử kia. Bỗng nhiên nói: "Nàng khí chất quả rất giống Văn Nhi, nếu không phải ta biết mặt nữ nhi của Văn Nhi, có khi đã nhầm tưởng nàng chính là nữ nhi của Văn Nhi rồi!"
"Đã tìm thấy tung tích của Văn Nhi chưa?" Liên Thận nhìn nữ tử kia đến khi khuất bóng mới lên tiếng.
"Thưa Các chủ, vẫn chưa, không biết họ giấu nữ chủ ở đâu, mà người của ta tìm mãi vẫn không thấy." Tống Hàm thận trọng nói. Từ trước đến nay, chỉ việc gì có liên quan đến nữ nhân tên Lâm Hi Văn kia, Các chủ của hắn vẫn luôn không giữ được bình tĩnh.
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của Tống Hàm, Liên Thận nghe vậy thì tức giận, ánh mắt chứa đầy sát khí, gằn giọng nói: "Có mỗi một chuyện nhỏ như vậy mà các ngươi vẫn chưa làm được. Ta còn cần các ngươi để làm gì?"
"Tìm kỹ trong biệt viện của Lan Thu cho ta, khả năng nàng bị nhốt ở đó cao hơn. Dù có lật tung cả biệt viện của bà ta lên cũng phải tìm bằng được nàng cho ta!" Liên Thận bá khí nói.
"Còn Hàn Vu Quân thì sao rồi, phía hắn ta có động tĩnh gì không?" Liên Thận như nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi.
"Hiện tại vẫn thấy hắn ta như bình thường, hàng ngày vẫn lên triều, đều không có chút hành động nào." Tống Hàm cung kính nói.
Liên Thận nghe vậy thì nhếch môi: "Đó chỉ là biểu hiện ngoài mặt của hắn ta mà thôi. Nếu như với tính tình của hắn ta, hẳn là đã sớm có hành động. Phái thêm người thăm dò đi."
"Vâng." Tống Hàm nói.
"Đúng rồi, trong ngày tế thần kia, đưa nàng uống Bích Hảo dược, ta không muốn một nữ tử ưu tú như vậy lại mất mạng. Còn những người mới vào, ai có năng lực thì cho uống, còn không thì mặc họ đi." Liên Thận nhàn nhạt phân phó, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó. Theo ánh mắt của Liên Thận, Tống Hàm biết rằng người Các chủ nhắc đến chính là Lãnh Cơ Uyển, liền cung kính "Dạ" một tiếng rồi lui xuống.
Liên Thận nhìn về một nơi phía xa kia, ánh mắt nhu hòa như đang tìm một ai đó. Sau đó ánh mắt nhu hòa đó lại nhiễm thêm một tầng lãnh ý. "Hàn Vu Quân, có ta không có ngươi, có ngươi không có ta!"
Kha Nguyệt sau khi đến nơi ở hiện tại của mình thì về phòng, không phải cô không muốn gặp Tư Hòa. Mà là hiện giờ vừa từ bên ngoài về đã lập tức đi gặp Tư Hòa thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Cho nên Kha Nguyệt đành để đến buổi tối mới tìm hắn bàn bạc, có vẻ sẽ ổn thỏa hơn.
****************
"Chủ tử, đều đã sắp xếp xong, hiện tại chỉ chờ Tiên Các góp sức nữa thôi ạ." Một hắc y nhân nói
"Tốt lắm, nói Lan Thu canh chừng Lâm Hi Văn thật tốt, đừng để bà ta chạy mất." Nam tử kia gật đầu nói, gương mặt nhu hòa nhiễm một tầng sắc lạnh. Không sai, đây chính là Thuần Vương luôn luôn tao nhã trong mắt mọi người.
"Hoàng huynh của ta ngồi ở vương vị đã cũng đã mấy năm rồi. Hiện tại ta nên đòi lại cái vương vị này." Đáy mắt Thuần Vương hiện lên sự ghen tức không thể nào che giấu được.
"Ngươi cho người báo tin đến sư phụ ta, nói với người rằng mọi chuyện đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Tiên Các sắp tới cũng sẽ nằm gọn trong tay người." Khóe miệng Thuần Vương không nhịn được mà nhếch lên. Trong đầu hắn lại xuất hiện một bóng dáng tựa tiên tử kia. Nguyệt Nguyệt, khi ta lên làm hoàng đế, chắc chắn sẽ trói nàng đến bên cạnh ta.
Thật ra Thuần Vương này chưa từng gặp qua Lâm Hi Văn, vì vậy cho nên khi thấy Kha Nguyệt hắn ta đều là không có chút gì nghi ngờ. Còn về phần Lan Thu, bà ta hận ngoại bà của Kha Nguyệt đến cực điểm, cho nên đối với con cháu do ngoại bà sinh đều cảm thấy chán ghét, không muốn nhìn mặt. Vì vậy, từ trước đến nay mới họa bức họa của Kha Nguyệt khi còn ở Lâm Gia với mục đích là muốn nhờ người Tiên Các trừ khử cô. Còn lại đều chưa họa lại bất kỳ một người nào, chính vì thế Thuần Vương kia cũng không thể biết được dung nhan của Lâm Hi Văn. Nói đúng hơn, hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ bắt được người về là tốt rồi, còn lại dung mạo như thế nào, đối với hắn cũng không quan trọng.