Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 35: Miêu mao căn ba mươi lăm - Hồn kén (='_'=)


Dung Chân ghé vào trên lưng A Huyền, nghỉ ngơi trong chốc lát, khôi phục một chút sức lực.

Xoay người ngồi dậy, sờ soạng một phen lông mao trên sống lưng A Huyền: “Ngươi lúc nào thì có thể biến vậy?”

Đuôi dài của A Huyền không kiên nhẫn mà lắc lắc, hắn đã sớm có thể biến đổi, nhưng hắn cứ không nói.

“Ngươi có phải không muốn nói thật với ta hay không.” Dung Chân giơ tay sờ sờ lỗ tai A Huyền.

Tay nàng ở lỗ tai hắn xoa tới xoa lui, tai mèo co dãn phì nộn run lên vài cái.

A Huyền đã hao hết kiên nhẫn, hắn quyết định hiện tại sẽ ném Dung Chân xuống.

Nhưng Dung Chân chuyển tốt thu tay lại, nàng đáp cằm lên trên đầu miêu miêu: “A Huyền, ngươi nói sư phụ có phải gạt ta hay không.”

A Huyền: “……”Hoá ra ngươi cũng không ngốc.

“Chiêu kiếm kia quá khó, hơn nữa ta có thể cảm giác được, nếu muốn thi triển được chiêu thức cuối cùng, là muốn quyết tâm đoạt mệnh người.” Bởi vì Dung Chân ghé vào trên người A Huyền, cho nên nàng nói chuyện thanh âm cũng ong ong, “Nhưng ta chỉ là muốn tham gia tỷ thí thôi mà.”

Dung Chân biết, Tiết Cảnh Lam sẽ không bức bách nàng làm chuyện nàng không muốn làm, huống chi, nàng cũng không có năng lực dùng được chiêu kiếm đó, như vậy Tiết Cảnh Lam dạy nàng cái này có ý gì đây?

Nhưng A Huyền không cho rằng như vậy, hắn đồng ý với cách làm của Tiết Cảnh Lam, ở Tu chân giới, không có khả năng cả đời bình an trôi chảy, không gợn sóng, trên tay mỗi một tu sĩ công thành danh toại hoặc nhiều hoặc ít đều có mấy cái mạng người.

Hắn tất nhiên sẽ không nói cho Dung Chân chuyện này, dù sao, chờ đến về sau nàng có lẽ sẽ biết.

Mèo sẽ không nói, hắn không có hứng thú làm một cái đèn sáng chỉ đường cho Dung Chân.

Con đường phía trước, đều phải tự mình đi, tựa như Dung Chân cũng sử dụng linh hồn chi lực, lại cùng hướng đi của hắn hoàn toàn tương phản.

Sau khi Dung Chân trở về, ghé vào trên bàn, eo đau lưng đau suốt một thời gian, nàng không còn sức lực nấu cơm, chỉ có thể miễn cưỡng dùng pháp lực chuyển hóa thành năng lượng, đêm nay dứt khoát mang theo A Huyền cùng nhau tích cốc.

Sau khi A Huyền khôi phục như bình thường, có thể biến nhỏ hoặc lớn khác nhau, phát hiện chính mình rốt cuộc không cần ăn đồ ăn nhân loại, thầm nghĩ Tiết Cảnh Lam làm tốt lắm, hắn hy vọng Dung Chân mỗi ngày đều đi luyện kiếm.

Đương nhiên, Dung Chân hôm nay thu hoạch cũng không nhiều, tuy rằng từ Tiết Cảnh Lam học được một bộ kiếm chiêu, nhưng nàng căn bản sử dụng không đến, không thể thi triển toàn bộ mười bảy thức, kiếm chiêu không dùng được.

Dung Chân chỉ có thể từ phương diện khác nghĩ cách tăng thực lực cho chính mình, ngày kế, nàng đi tìm “Cao thủ” thứ hai của Thiên Lam Môn thỉnh giáo.

“Anh?” Cổ điêu ngồi ở trên cỏ ngày xuân xanh um tươi tốt, nghiêng đầu nhìn Dung Chân điên cuồng khoa tay múa chân, ý đồ cùng nó giao lưu.

“Ngươi làm thế nào để công kích người khác?” Dung Chân cảm thấy tu sĩ cũng có rất nhiều thứ cần hướng linh thú, yêu thú học tập, tựa như hiện đại phỏng theo quy luật sinh học, vì thế nàng tìm tới cổ điêu Nguyên Anh thực lực.

Cổ điêu “Lạch cạch lạch cạch” lắc lắc đuôi to, nó lại kêu “Anh anh” hai tiếng, tỏ vẻ lý giải ý tứ của Dung Chân.

Nó hướng phía trước một phác, thân hình thật lớn mang theo bụi mù cuồn cuộn, khí thế lôi cuốn dời non lấp biển nhào hướng tới cái cây lớn ba người ôm hết ở rìa hồ sâu.

“Răng rắc ——” vụn gỗ bay tán loạn, lá cây chấn động rớt xuống, rào rạt mà rơi, răng nanh thật lớn của cổ điêu đem cây chặn ngang cắn đứt.

Đây là bạo lực mỹ học rất thuần túy, không cần bất luận kỹ xảo gì, ỷ vào hình thể lớn, thân thể cường độ cao, bộp chộp liền xong việc, nói ra thì giống như nước miếng đều có thể làm người đối diện chết đuối.

Dung Chân một ngụm cắn đứt thịt khô chính mình sáng nay mang đến vốn dĩ tính toán đút cho cổ điêu ăn, nàng bị dọa đến thân thể đều cứng đờ.

Nàng tự mình tới khẳng định là không thể, nhưng mà——

Dung Chân một tay bế A Huyền đang ngồi xổm trên vai mình lên, lớn tiếng nói: “A Huyền, học cho ta!”

A Huyền khinh thường mà nhìn cổ điêu, nếu một hai phải tới, hắn tất nhiên là có thể làm được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Nhưng hắn sẽ không làm ra sự tình không hợp với thực lực hiện tại.

Cho nên hắn vặn vẹo thân mình, nhẹ nhàng mà từ trong tay Dung Chân trượt xuống dưới, ưu nhã dạo bước trên mặt đất, làm bộ không thấy cái gì.

Dung Chân biết không có thể trông chờ A Huyền, vì thế chỉ có thể nhận mệnh mà đút cho cổ điêu chút đồ ăn, chính mình rời đi trước.

Tu sĩ vào thời điểm tỷ thí, chỉ có thể mang một con linh thú, đều là linh thú khế ước của mình.

Thực lực của nàng thấp, A Huyền cũng chỉ là một con mèo bình thường, nàng vẫn không nên chờ mong quá nhiều.

Thời điểm đối chiến, nàng phỏng chừng sẽ không lựa chọn đem A Huyền thả ra, nàng sợ A Huyền bị thương.

“Ta tự mình lại ngẫm thêm biện pháp.” Dung Chân cùng A Huyền hướng tiểu viện của mình mà đi.

A Huyền đi theo nàng không xa không gần, hắn cảm thấy trạng thái Dung Chân như vậy thực không tồi, nàng rốt cuộc bắt đầu tự hỏi muốn trở nên mạnh như thế nào.

Tốt nhất nhanh trí lên một chút, vứt bỏ biện pháp tu luyện linh hồn chi lực hiệu suất thấp bây giờ của nàng.

Dung Chân không muốn ở tông môn đại bỉ thua quá khó coi, để cho danh tiếng của Thiên Lam Môn, Tiết Cảnh Lam cùng Kiều Tuyết Tung không bị mất mặt.

Vì có mục tiêu gấp gáp như vậy treo ở phía trước, Dung Chân đêm nay tu luyện đã dũng cảm mà làm ra một cái quyết định.

Không thể có lối tắt làm thực lực tăng lên, nàng chỉ có thể dùng nhất biện pháp nguyên thủy —— nỗ lực tu luyện.

Nàng kéo dài thời gian chính mình tu luyện mỗi ngày, hơn nữa nàng đêm nay chuẩn bị sử dụng Định Ba, rời Thiên Lam Môn, đi ra bên ngoài tìm kiếm vầng sáng linh hồn của linh thú .

Vầng sáng linh hồn linh thú ở Thiên Lam Môn đều bị nàng hấp thu hết rồi, hiện tại tình trạng tâm lý của mấy tiểu gia hoả Thiên Lam Môn tốt đến nỗi không thể tốt hơn.

Thần thức Dung Chân rời khỏi thân thể, vầng sáng linh hồn màu đen của A Huyền đi theo bên người nàng.

“Ta tính toán đi ra ngoài Thiên Lam Môn xem.” Dung Chân cùng A Huyền giao lưu.

A Huyền truyền lại tin tức cho Dung Chân, hắn đồng ý, Dung Chân sớm nên làm như vậy.

“Dùng Định Ba.” Dung Chân hứng thú bừng bừng mà lấy ra pháp bảo phi hành của chính mình.

Đoàn sương mù màu đen A Huyền kia lập tức rời xa Dung Chân một ít.

Hắn vốn định giống trong thế giới hiện thực, trực tiếp xông lên chở Dung Chân bay về phía trước, cũng tốt hơn để Dung Chân sử dụng cái dây thừng rách nát này.

Nhưng Dung Chân tốc độ càng mau hơn, sóng biển dưới chân vầng sáng linh hồn nàng dâng lên, trực tiếp cuốn lấy nàng cùng A Huyền đi lên.

“Xuất phát!” Nàng một tay ôm A Huyền, hưng phấn tuyên bố.

A Huyền ở trạng thái linh hồn cũng không thể tới Dung Chân quá gần, thần thức tương giao sẽ truyền lại tin tức, chủ động hoặc là bị động, đều sẽ tiết lộ bí mật.

Cho nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm trên Định Ba, tận lực làm thân thể của mình cùng sóng biển màu lam này ít tiếp xúc.

Dung Chân đứng ở trên Định Ba, cúi đầu nhìn Thiên Lam Môn, vầng sáng linh hồn lớn lớn bé bé tựa như sao trời rơi rụng, vầng sáng linh hồn của Tiết Cảnh Lam cùng cổ điêu đặc biệt loá mắt, tựa như hai đợt ánh trăng, chứa sắc thương thanh cùng ánh sáng màu xám.

Lại nhìn ra bên ngoài, đó là thế giới bên ngoài Thiên Lam Môn, Dung Chân không biết nàng sẽ tìm thấy cái gì.

Nàng phát hiện, Định Ba ở trong thế giới thần thức tốc độ cực nhanh, nàng tâm niệm vừa động, dường như là có thể xuyên qua ngàn dặm.

Có thể là vì thần thức không có trọng lượng, cho nên nàng có thể đột phá tốc độ ở mức nhanh nhất.

Dung Chân còn chưa thích ứng với tốc độ của Định Ba, đến khi nàng phục hồi lại tinh thần, Định Ba đã mang theo nàng đi tới phía trên Đan Hà Môn.



Thần thức nàng đi xuống phía dưới tìm kiếm, thấy được vô số vầng sáng linh hồn rơi rụng trầm dưới huyệt động, chúng nó có từng vẻ khác nhau, hoặc chói mắt, hoặc ảm đạm, nhưng đều đang liều mạng lập loè.

Dung Chân không dám dựa lại gần vầng sáng linh hồn tu sĩ quá, bởi vì sự tồn tại của nàng khả năng sẽ bị phát hiện.

Nàng chỉ dám thật cẩn thận mà tìm kiếm vầng sáng linh hồn ngoài môn phái, nhưng thực không khéo, nàng tạm thời còn không có tìm được lấm tấm cần tinh lọc trên vầng sáng linh hồn của linh thú có tu vi thích hợp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đây cũng là nguyên nhân làm những ngày gần đây tốc độ tu hành Dung Chân trở nên cực chậm, nàng chỉ có thể trợ giúp linh thú không thể quá thông minh, quá thông minh sẽ phát hiện nàng, hơn nữa theo bản năng sản sinh mâu thuẫn. Nhưng chỉ số thông minh thấp thì phần lớn tu vi linh thú thấp, mà Dung Chân tu hành đến bây giờ, năng lượng của vầng sáng linh hồn tiểu linh thú đã rất khó thỏa mãn được nhu cầu tu luyện của nàng.

Dung Chân rất có kiên nhẫn, nàng điều khiển Định Ba, hướng chỗ xa hơn mà bay, cẩn thận tìm kiếm đối tượng thích hợp.

A Huyền nhàn đến nhàm chán, cũng ngồi xổm ở trên Định Ba, nhìn phía phương xa, trợ giúp Dung Chân tìm kiếm.

Trong lúc bất tri bất giác, Dung Chân đã vượt qua khoảng cách cực xa , nàng đi tới một mảnh khu vực hoàn toàn xa lạ, nàng có chút kháng cự không biết, liền muốn thao túng Định Ba bay trở về.

Nhưng lúc này, vầng sáng linh hồn của A Huyền nhích lại gần, hắn lôi kéo Dung Chân một chút.

Dung Chân cảm ứng được đang nhắc nhở A Huyền, vội vàng ngừng lại, nàng cúi đầu hướng bốn phía nhìn lại.

Bốn phía là một mảnh đen nhánh, chứng tỏ phụ cận không có bất luận sinh vật nào —— ngoại trừ ở giữa có một cái “Kén” tản ra vầng sáng chói mắt dưới chân này.

Dung Chân rất khó hình dung rốt cuộc đây là thứ gì, tuy rằng nàng hình dung nó thành cái kén, nhưng có lẽ tu sĩ này ở trong thế giới hiện thực không phải như thế, nhưng trong thế giới ý thức, linh hồn của hắn xác thật là bị một dạng đồ vật nào đó bao bọc lấy.

Đương nhiên, đúng là có một tầng kén tồn tại, cách trở hơi thở truyền lại, mới làm Dung Chân có thể tới gần nó.

Vầng sáng linh hồn bị bao bọc lấy là màu xanh biển, thâm thúy bình thản, hơn nữa cực kỳ loá mắt, chứng tỏ chủ nhân của vầng sáng linh hồn này tu vi cực cao.

Dung Chân thậm chí cảm thấy, cái vầng sáng linh hồn này cùng Tiết Cảnh Lam không phân cao thấp.

Nàng cũng cảm thấy chính mình không có năng lực tiếp cận linh hồn này, cho nên nàng chỉ quan sát một chút, liền tính toán rời đi.

Nhưng A Huyền lại cảm thấy đây là một con mồi tốt.

Dựa theo tư duy của hắn, hiện tại có một cái linh hồn vô pháp phản kháng ở trước mặt hắn, còn cường đại như thế, dĩ nhiên muốn trực tiếp nuốt một ngụm.

A Huyền hiểu rõ Dung Chân…… Nàng phỏng chừng sẽ không động thủ.

Nhưng mà mặc dù Dung Chân không động thủ, nếu nàng có thể nghĩ cách tinh lọc lấm tấm trên vầng sáng linh hồn này —— chúng nó đã nhiều đến hình thành một tầng kén thật dày, như vậy có khả năng đủ hồi lại cho nàng số năng lượng linh hồn cũng gọi là nhiều đến dọa người.

Dung Chân phía trước cùng linh thú tương tác qua lại chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, vầng sáng linh hồn của tu sĩ không cùng cường độ với linh thú.

A Huyền truyền thông tin cho Dung Chân rất đơn giản, hắn muốn nàng thử tinh lọc cái vầng sáng linh hồn này.

Dung Chân có chút do dự, nàng không dám tới gần tu sĩ, sợ bị phát hiện, cũng lo lắng linh hồn mình bị công kích, huống chi, cái vầng sáng linh hồn này mạnh như vậy.

A Huyền biết linh hồn này không có uy hiếp, hắn đã hoàn toàn ngủ say —— thậm chí sắp chết, lúc này bất luận làm cái gì đều sẽ không thể đánh thức hắn.

Hắn khuyên Dung Chân vài lần, cô nương này đều do do dự dự không dám tiến lên.

Cuối cùng, A Huyền vẫn là học được một chút giảo hoạt nhân loại, hắn bắt đầu dùng phương thức cân nhắc tự hỏi vấn đề của Dung Chân khuyên bảo nàng.

Người này vầng sáng linh hồn tuy rằng chói mắt, nhưng tầng kén thật dày đã hoàn toàn bao vây hắn, nếu Dung Chân không giúp hắn tinh lọc, như vậy linh hồn của hắn sớm hay muộn đều sẽ chết.

Hồn người chết vong, ở hiện thực, hắn sẽ biến thành người thực vật không thể cử động.

Trải qua A Huyền nhắc nhở, Dung Chân mới ý thức được vấn đề này, nàng tiếp nhận sự khuyên bảo của A Huyền, hơn nữa thật cẩn thận mà tiếp cận vầng sáng linh hồn của tu sĩ này, bắt đầu quan sát.