Thái Tử Thì Sao?

Chương 166


Sau đó nàng kéo ngựa đi về, thập nhất đi bên liền hoạt ngôn kể với nàng cả buổi chiều hôm nay mình đã làm gì.

Nàng mỉm cười.

" Thập nhất đúng là còn trẻ con, đi săn cũng chỉ là thú vui thôi mà, không cần quan tâm thành quả đâu."

Thập nhất được một lần nữa có cái nhìn khác về nàng, nàng cũng chỉ vừa bước sang tuổi mười tám, còn chưa đủ tròn mà lại nói được mấy câu thấu hiểu như người lớn vậy.

" Tỷ kì lạ hơn ta tưởng đó."

Đàm Nhu thắc mắc.

" Kì lạ?"

Thập nhất bật cười, cả hai vừa đi ra khỏi rừng, ở sân trại cũng chỉ có vài người về tới, thập nhất chợt nhớ đến thất hoàng tử.

" Đúng rồi, ta kể tỷ nghe về thất huynh."

Đàm Nhu liền quay ra mong chờ.

" Thất ca ca từ nhỏ rất anh tuấn đó, huynh ấy bị mẫu thân bắt học bắn cung từ rất nhỏ, tính cách cũng khép kín, nhưng huynh ấy không thích trò chém giết cho lắm, huynh ấy rất thích đọc sách, mẫu thân là trưởng nữ nhà bộ binh mà, cho nên huynh ấy phải học mấy thứ binh pháp kì lạ để làm hài lòng mẫu thân, huynh ấy không hay nói chuyện đâu, làm gì cũng chỉ thui thủi một mình."

Đàm Nhu thấy có chút buồn cười, thập nhất tuy phong lưu như vậy lại có một tính cách ngây thơ, mấy chuyện như thế thì kể ra làm gì chứ, nàng cũng đâu có quan tâm đâu.

Nàng cười hỏi.

" Vậy sao, ta thấy thất hoàng tử luôn luôn che mặt, làm sao vậy?"

Thập nhất lại ngậm ngừng không dám nói, nàng thấy như vậy liền trối.

" Khó nói thì coi như ta chưa nói gì đi vậy."

Thập nhất thấy nàng kéo ngựa đi trước thì liền đi theo, còn nhìn xung quanh rất cẩn trọng mới dám nói với nàng.

" Thất huynh bị hủy dung từ nhỏ đó."

Đàm Nhu liền quay ra nhìn, chuyện này thật sự chưa bị đồn ra khỏi cung, Đàm Nhu nhìn thập nhất thắc mắc.

" Hủy dung sao? Sao lại bị hủy dung."



Nhắc đến đây thập nhất lại cau mày, dường như chuyện này vừa đáng thương vừa đáng ghét, hai bên lông mày cau nhẹ, Đàm Nhu nhìn thấy cũng biết là thập nhất đang buồn bực.

Nàng liền cười rồi đánh trống lảng.

" Thập nhất, chú ý nhìn đường."

Thập nhất liền kéo ngựa lại, ngựa dừng chân trước rào trại cách đúng một bước chân, Đàm Nhu đã đi vào trong, hắn nhìn Đàm Nhu có chút hiền dịu, không cau có nữa, kéo ngựa đi vào.

Đàm Nhu cầm hai túi thành quả của mình đưa cho quản trò, hắn sẽ phụ trách kiểm tra thành phẩm của thành viên đi săn rồi ghi lại, để sau khi về sẽ ban thưởng.

Đàm Nhu không thèm ở lại nghe hắn đếm, nàng đi thẳng vào trong lều, người hầu đã chuẩn bị sẵn nước ấm, trong người bí bách khó chịu, Đàm Nhu liền đi ngâm mình, nàng vừa ngâm mình vừa nghĩ lại kế hoạch của mình.

Mình phải nhân lúc tên Tứ Vương đó định giết cha ngăn cản hắn, để Diễm Vương Vương biết được bộ mặt thật của hắn, bắt tận tay chuyện xấu mà hắn làm, sau đó xử hắn.

Nghe có vẻ dễ dàng, nàng cũng rất mong chờ ngày mai, có thể ngày mai sẽ là màn hạ chốt của hắn, không nhưng nếu chỉ giết vua cha rồi lên ngôi thì lại rất đơn giản, hắn có nhiều huynh đệ như vậy chẳng nhẽ phải hạ thủ cho chết hết sao, hắn nói với nàng, thật ra chỉ muốn xử mấy tên không ưa mà thôi, nhưng người không ưa ở đây với hắn vô số, nàng cũng chỉ nghe hắn nói, nàng chỉ cần giúp hắn không lộ chuyện này với Diễm Vương Vương để hắn trả thù được cho mẫu thân hắn là được.

Đàm Nhu sau khi tắm xong đã đờ đễnh đi ra ngoài, đại hoàng tử đứng ở cách đó không xa, dường như đang chờ nàng đi ra, hắn lập tức đi đến giả vờ có chuyện muốn hỏi nàng.

" Tư Nhu công chúa, ta có thể nói chuyện với muội được không?"

Đàm Nhu gật đầu.

" Đương nhiên là được, đại hoàng tử muốn hỏi chuyện gì?"

Đại hoàng tử mỉm cười rồi hỏi.

" Nghe nói muội hiểu biết võ luyện, ta muốn hỏi muội một vài chiêu thức về cách dùng roi."

Nàng liền thấy hắn có ý muốn dò hỏi, chuyện này là chuyện cỏn con không đáng hỏi, nàng khua tay lắc đầu tỏ ra không biết.

" Thật ngại quá, đại hoàng tử, tiểu nữ không biết dùng roi, chuyện này không thể giúp đại hoàng tử rồi."

Đại hoàng tử liền ngớ người ra, hắn biết nàng biết dùng roi mà, hắn chỉ là muốn bắt chuyện với nàng thôi, ai ngờ nàng lại từ chối hắn như vậy.

" Vậy sao."

Thập nhất thấy đại huynh cùng với Đàm Nhu đứng trước cửa lều nói chuyện thì liền đi tới, thập nhất vừa đến đã hỏi đại huynh.

" Sao đại huynh lại ở đây vậy?"

Đại hoàng tử giật mình quay ra, Đàm Nhu liền cười nói.



" Chỉ là có chút chuyện võ luyện thôi."

Đại hoàng tử thấy thập nhất càng ngày càng bám lấy Đàm Nhu liền không vừa mắt.

" Vậy còn đệ thì sao?"

Thập nhất không muốn gây chuyện với huynh trưởng liền từ tốn.

" Đệ vẫn hay đến để trò chuyện với Tư Nhu tỷ mà."

Đàm Nhu cảm thấy có chút căng thẳng rồi, nàng chỉ đành cười, đại hoàng tử nhìn nàng lại thấy nàng mỉm cười nhìn mình liền thấy tâm trạng dịu đi, huynh ấy không nói gì liền bỏ đi luôn, thập nhất có chút không vui, vừa rồi hấp tấp mà làm đại huynh bực mình bỏ đi, Đàm Nhu cũng thấy được thập nhất có chút buồn, nàng nói.

" Thập nhất, chuyện này để ý một chút thì sẽ không sao, quân tử sẽ không để bụng đâu."

Thập nhất liền cười trừ.

" Có phải đệ làm huynh ấy tức giận rồi không."

Đàm Nhu lắc đầu.

" Chắc là không đâu."

Thập nhất lại quay ra nói.

" Thôi vậy, tỷ đi dạo với đệ một chút đi."

Đàm Nhu liền hỏi.

" Có chuyện gì muốn nói nữa sao?"

Thập nhất nắm vạt áo của nàng kéo đi.

" Đi theo đệ."

Cả hai hướng về phía tây, đứng trong hàng rào ngước về phía ngọn núi loé lên ánh nắng yếu ớt kia, mặt trời khuất sau núi rồi, nhưng ánh nắng vẫn còn chiếu khuất núi, trời vẫn còn sáng.

Thập nhất có vẻ rất thích ngắm mặt trời lặn, hắn đứng đó nhìn hồi lâu rồi không nói gì, Đàm Nhu giữ im lặng, nàng cũng có suy tư riêng của bản thân.

Chiêu Phong, mặt trời bên đây lặn rồi.