Thần Y Độc Phi

Chương 137: Một vạn lượng


“Cái này không được.” Phượng Vũ Hành dương dương tự đắc miếng thịt cừu trong tay, “Hắn ăn cơm không trả vì sao ta phải trả? Hiện tại tiền tiêu vặt của †a còn do hắn cho, cho dù ta trả tiên, vậy cũng như hắn trả, có gì khác nhau sao?”

Huyền Thiên Ca gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Nhâm Tích Phong và Phong Thiên Ngọc hướng về nàng bật lên ngón tay cái. Mà Bạch Phù Dung đứng lên: “Ta đi xem bàn khác có đồ gì ăn ngon không, nếu không cần trả tiền, vậy chúng ta cứ ăn nhiều một chút.”

Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài nhã gian, vừa ra khỏi cửa, đúng lúc tiểu nhị dưới tầng bê đồ ăn lên, mà nhã gian bên cạnh cũng đúng lúc có vị cô nương vội vã ra ngoài.

Ba người không thể nào nhanh nhạy được, phanh lại thì đã đụng vào nhau.

Tiểu nhị sợ tới mức quăng bát canh xuống đất, nhưng nước canh vẫn văng lên váy của cô nương ở nhã gian bên.

Phượng Vũ Hành nhìn chiếc váy trắng kia vị vấy bẩn một chút dầu mỡ, cũng bắt đầu đau lòng.

Lại nói tiếp, bắt đầu sự cố này, trách nhiệm lớn nhất là ở Bạch Phù Dung, là khi nàng đi đường chỉ lo quay đầu nói chuyện với bọn tỷ muội, lúc này mới xem nhẹ đường phía trước. Mà cô nương cách vách cũng bị tiểu nhị chặn tầm mắt nàng, thế nên mới đụng vào nhau.

Bạch Phù Dung cũng nhận ra mình không tốt, nhanh chóng giải thích với người ta: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là do ta không tốt, váy của vị tiểu thư này ta nhất định sẽ bồi thường, ngài nhìn xem có bị bỏng hay không đã.”

Đây vốn là lời xin lỗi thành khẩn chân thành, ai biết cô nương cách vách kia không nghe, vung tay lên, “bốp bốp”, tát Bạch Phù Dung và tiểu nhị kia. 

Bạch Phù Dung bị đánh đến ngây người, còn tiểu nhị kia trực tiếp quỳ xuống không ngừng bồi tội.

Mà bên này, bốn người Phượng Vũ Hành cũng đều đứng lên. Bạch Phù Dung bị mới đầu là do ai, nhưng nếu đã giải thích và hứa bồi thường, đối phương dựa vào đâu mà động thủ đánh người?

lánh, cho dù chuyện này.

Phượng Vũ Hành thấy bóng dáng cô nương kia có điểm quen thuộc, đến gần một chút thì thấy, hóa ra không phải là người ngoài, mà là Thanh Nhạc quận chúa của Định An vương phủ.

“Thanh Nhạc quận chúa?” Bạch Phù Dung lúc này mới ngẩng đầu nhìn kĩ, cũng lập tức nhận ra.

Thanh Nhạc quận chúa kia nhìn Bạch Phù Dung, vẻ mặt ghét bỏ, “Ta tưởng là ai, con gái của một tên thợ mà cũng xứng nói chuyện trước mặt bản quận chúa?”

Tuy bình thường Bạch Phù Dung đi theo Huyền Thiên Ca các nàng đều là cử chỉ bưu hãn, nhưng nàng cũng biết dù sao gia thế mình không bằng người bên ngoài, ra ngoài cửa có thể hết sức không gây chuyện thì sẽ không gây chuyện. Hôm nay đúng là nàng không đúng, làm bẩn váy của người ta, người ta là quận chúa, mình còn ăn nhờ ở đậu còn chưa tính.

Lập tức không so đo vừa bị tát, chỉ cúi đầu tiếp tục giải thích: “Thanh Nhạc quận chúa, rất xin lỗi, đều do ta không đúng, váy của ngài ta nhất định sẽ bồi thường.” 

“Ngươi bồi thường?” Thanh Nhạc khinh miệt cười rộ lên, “Ngươi bồi thường được sao? Nhìn xem dáng vẻ ngươi ăn mặc keo kiệt thế kia, cho dù là mười năm bổng lộc của phụ thân ngươi, cũng không bồi thường nổi một cái váy này của bản quận chúa.”

Thật ra lời Thanh Nhạc nói là thật, một thợ chế tạo. có thể có bao nhiêu bổng lộc, đúng là mười năm cũng không mua nổi cái váy của nàng.

Bạch Phù Dũng dĩ nhiên biết điểm này, nhanh chóng nói: “Quận chúa không cần lo lắng, ta có thể ra ngoài mượn. Cho dù là bao nhiêu bạc, ta sẽ đưa cho ngài.”