Vu Hoài Ngạn cũng là một thợ săn rất kiên nhẫn, anh duy trì cự ly rất tốt, không nóng vội, không cho cô áp lực quá lớn nhưng bao giờ cô cũng cảm nhận được sự tồn tại rất rõ ràng của anh, từng chút một khiến cô buông lỏng cảnh giác.
Chờ cho đến khi cô kịp phản ứng lại, Ôn Chỉ Văn mới biết mình đã lọt vào bẫy của anh từ lâu rồi.
Ôn Chỉ Văn không ngừng nghĩ đến việc nếu anh biểu lộ cảm xúc của mình sớm hơn, nói không chừng đúng là cô sẽ bỏ chạy...
Nhưng bây giờ cô không thể bỏ chạy được.
Ôn Chỉ Văn lúc này đã giống như ếch xanh bị nấu trong nước ấm, đã bị đun sôi từ lâu rồi.
Làm sao còn chạy thoát được?
Vẻn vẹn chỉ còn lại cơ chế tự bảo vệ lấy bản thân là cảnh giới sau cùng còn đang cố chống cự.
Cho nên Ôn Chỉ Văn phải xác định rõ ràng trước, là anh yêu cô, cô mới có thể buông bỏ phòng bị.
Chuyện đã đến nước này, cuối cùng Ôn Chỉ Văn quyết định phải dũng cảm một lần.
Cô cũng không biết trước sau khi bước một bước này kết cục của hai người họ sẽ thế nào.
Sẽ tốt đẹp? Hay hỏng bét?
Nhưng cô biết rõ một điều nếu lúc này cô sợ hãi mà rút lui thì tương lai cô nhất định sẽ hối hận.
Ôn Chỉ Văn ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hoài Ngạn.
Bởi vì anh đã lái xe hơn một giờ đồng hồ để đến đây nên trông anh rất mệt mỏi, thế nhưng vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy rất yên tâm.
Ôn Chỉ Văn bước lên mấy bước, hai tay vòng lấy eo anh, ôm chặt anh, lỗ tai nóng hổi dán sát lên lồng ngực anh.
Vu Hoài Ngạn để cô tùy ý ôm mình, bàn tay to lớn của anh vuốt tóc cô, hiển nhiên là vì cô đột nhiên thân mật thế này khiến anh không tin lắm.
"Làm sao vậy?" Vu Hoài Ngạn khẽ hỏi.
Ngón tay của Ôn Chỉ Văn bấu vào áo sơ mi của anh, cuối cùng cô lấy hết can đảm mở miệng: "Vu Hoài Ngạn, chúng ta thử một lần nhét" Cách lớp áo sơ mi mỏng kia, cô cảm giác được cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, bàn tay đặt trên đỉnh đầu của cô cũng bất động một lúc lâu.
Rất lâu sau đó, anh mới mở miệng, giọng nói rất nghiêm túc: "Em chắc chắn?"
Ôn Chỉ Văn gật đầu liên tục, cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh nói: "Chắc chắn."
Chỉ cần người này là anh.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Điền Hân đến tìm Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn vừa mới tỉnh ngủ, mặt còn chưa rửa đã đến mở cửa.
Điền Hân mang theo bữa sáng trên tay, vừa cười vừa nói: "Chị Chỉ Văn, chào buổi sáng! Bữa sáng em mua cho chị đó."
"Chào buổi sáng!" Ôn Chỉ Văn ngáp một cái, nhìn thấy mớ đồ ăn sáng trên tay Điền Hân thì bị dọa: "Nhiều vậy sao?"
Số lượng lớn như vậy, dù có là cả ba người các cô cũng ăn không hết.
"Không phải anh rể cũng ở đây sao? Mọi người có thể ăn chung với nhau." Điền Hân cười nói.
"..." Ôn Chỉ Văn im lặng trong mấy giây."Anh ay đi rồi."
Ngay sao đó cô lại hỏi tiếp: "Sao em biết anh ấy đến?"
Điền Hân sờ lên mũi mình, nói: "Tối hôm qua em nghe thấy tiếng gõ cửa bên phòng chị, em sợ xảy ra chuyện gì nên đã mở cửa ra nhìn thử."
Sau khi nhìn thấy người gõ cửa là Vu Hoài Ngạn thì Điền Hân lập tức đóng cửa phòng lại, quay vào phòng của mình.
"Nhưng anh rể lại đi sớm vậy sao?" Điền Hân nghi ngờ hỏi.
"Ừm, anh ấy đi công tác." Ôn Chỉ Văn giải thích một câu.
"Chậc chậc chậc." Trên mặt Điền Hân lộ vẻ thấu hiểu, trêu chọc cô nói: "Trước khi đi công tác anh rể còn cố ý đến thăm chị Chỉ Văn."
Ôn Chỉ Văn vịn vào khung cửa, thẹn quá hóa giận nói: "Chị phải thay quần áo."
"Vâng vâng vâng, chị thay quần áo đi nhé!" Điền Hân cười hì hì, hai tay bắt chéo sau lưng, gật gù vô cùng đắc ý, sau đó quay về phòng của mình.
Ôn Chỉ Văn "ram" một tiếng đóng cửa phòng mình lại. Cô thuận thế tựa lưng mình vào cánh cửa.
Ôn Chỉ Văn thở dài một hơi, đồng thời cũng nhớ lại chuyện mới xảy ra tối qua.
Đêm qua, cô cũng đứng ngay tại chỗ này, Vu Hoài Ngạn đã áp vào người cô, hôn cô rất lâu.