Trong khi đó, Nhàn Hy thức dậy trong sự mệt mỏi. Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, nhưng tâm trạng của cô vẫn tối tăm. Những ngày này, trong đầu cô cũng tràn ngập những câu hỏi. Liệu rằng cô có thể quay lại điểm xuất phát lần nữa được hay không?
Cô nhớ lại những gì Huyền Giới đã nói, những lời khuyên chân thành mà hắn dành cho cô. Mặc dù cô đã quyết định bước ra ánh sáng, nhưng cô cũng biết rằng con đường này không hề dễ dàng. Ánh sáng chói lòa bên ngoài có thể khiến cô lạc lối, và bóng tối từ quá khứ luôn đeo bám.
"Liệu mình có đủ can đảm không?" Nhàn Hy thầm tự hỏi, khi ngồi dậy và nhìn vào gương. Gương mặt mệt mỏi phản chiếu lại khiến cô cảm thấy như mình đang đứng giữa hai lựa chọn: tiếp tục đấu tranh hay trở lại cuộc sống Cũ.
Những hình ảnh về Huyền Giới hiện lên trong đầu, sự kiên cường và quyết tâm của hắn như một nguồn động viên, nhưng cũng là áp lực. Cô không muốn làm hắn thất vọng, nhưng đồng thời, cô cũng không muốn tự hủy hoại bản thân.
Cô mệt mỏi mang balo đi đến trường, mỗi bước chân như nặng trĩu hơn bình thường. Khi ra đến cửa, Nhàn Hy phát hiện trước cửa nhà mình có rất nhiều tàn thuốc vương vãi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi khói thuốc, khiến cô chợt nhớ đến hình ảnh Huyền Giới đứng ở đó, đắm chìm trong suy tư.
"Anh ta đã đứng đây bao lâu rồi?" Cô tự hỏi, lòng chùng xuống. Cảm giác lo lắng lại ùa về, như thể có điều gì đó không ốn.
Nhàn Hy cúi xuống nhặt vài tàn thuốc, tim cô đập nhanh. Phải chăng Huyền Giới đã đến đây để xem cô có ổn không? Hay hắn đang đấu tranh với những vấn đề của chính mình? Cô không thể biết, nhưng nỗi lo lắng cứ đeo bám lấy cô.
Nhàn Hy vội lấy điện thoại của mình ra gọi cho Huyền Giới, lòng đầy hy vọng. Nhưng không có lời hồi đáp ở đầu dây bên kia. Tiếng chuông dài dẳng vang lên, mỗi âm thanh như nhắc nhở cô về sự im lặng giữa hai người.
Cô cảm thấy một cơn lạnh lẽo xâm chiếm tâm trí, lo lắng về những gì có thể đang diễn ra. Hắn đang ở đâu? Có phải hắn lại đang đối diện với những thử thách mà cô không thể hiểu hết?
"Làm ơn, hãy nghe máy" Nhàn Hy thì thầm, lòng tràn đầy nỗi sợ hãi. Cô không thể ngồi yên thêm nữa, không thể chờ đợi khi biết hắn có thể đang trong tình thế nguy hiểm.
Sau một hồi chờ đợi, cô quyết định không thể chần chừ. Nhàn Hy nhanh chóng chạy đến quán bar của hắn.
Nhưng khi đến nơi, cô chỉ thấy A Tiêu ở đó. Cô vội chạy lại hỏi A Tiêu "Huyền Giới chú ấy có ở đây không?"
Nhàn Hy cảm thấy lòng chùng xuống khi thấy A Tiêu lắc đầu. Cô hỏi gấp: "Chú ấy đi đâu rồi? Em cần gặp chú ấy!"
A Tiêu nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng. "Ngài ấy đang ở nhà!"
Nhận được tin, Nhàn Hy vội vàng bắt một chiếc taxi đi đến biệt thự của Huyền Giới. Trong suốt quãng đường, tâm trí cô chỉ xoay quanh hình ảnh của hẳn, sự mệt mỏi và lo âu đeo bám từng giây từng phút.
Khi chiếc taxi dừng lại trước cánh cổng lớn của biệt thự, Nhàn Hy không kịp suy nghĩ thêm. Cô nhảy xuống và tiến thằng vào. Nhấn chuông, cô hồi hộp chờ đợi, lòng thắt lại với nỗi lo lắng.
Cánh cửa mở ra, cô vội chạy vào trong. "Dì ơi, Huyền Giới đâu rồi ạ?" Nhàn Hy hỏi với giọng đầy lo âu.
Dì Dung nhẹ nhàng đáp, "Cậu ấy bị ốm, đang nghỉ ngơi trên phòng."
Nhàn Hy ngạc nhiên, chẳng phải lúc sáng hắn ta vừa ở trước nhà cô sao, sao giờ lại ốm rồi? Cô hỏi lại, "Bị ốm ạ?"
Dì Dung mỉm cười gật đầu. "Cậu ấy đã không ăn uống gì mấy hôm nay, có lẽ vì lo lắng quá nhiều."
Cô bỗng thấy tim mình nhói lên. Cô không thể chần chừ thêm nữa. Nhàn Hy vội chạy lên trên lầu, mỗi bước chân đều nặng nề với lo lắng. Cô đẩy nhẹ cánh cửa phòng Huyền Giới, lòng thắt lại khi thấy hắn nằm trên giường, mặt hơi tái đi.
"Huyền Giới!" Nhàn Hy gọi khẽ, tiến lại gần. Hắn vẫn nằm im, hơi thở yếu ớt. Cô đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, cảm nhận làn da nóng ấm khiến cô càng thêm lo lắng.
Nhàn Hy vội vàng lấy khăn ấm lau mồ hôi cho Huyền Giới, cố gắng hạ bớt nhiệt độ cho hắn. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi của hắn, cô cảm thấy xót xa và hối hận. "Tại sao đã bị ốm mà còn đứng ở đó làm gì chứ!" cô mắng thầm hắn, lòng đầy lo lắng.
Sau khi xong mọi thứ, Nhàn Hy vẫn ngồi bên cạnh giường hắn, ánh mắt không rời khỏi gương mặt đầy khổ sở của
Huyền Giới. Một lúc sau, bỗng dưng hắn bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ, hắn lại một lần nữa tận mắt chứng kiến cảnh ba mẹ và em gái của mình bị sát hại. Mồ hôi lại tuôn ra nhễ nhại, mặt hắn nhăn nhó trong sự đau đớn.
"Không! Không!" Miệng hắn không ngừng kêu tên của ba mẹ và em gái mình, tiếng kêu như xé nát không gian yên tĩnh. Nhàn Hy thấy vậy vô cùng lo lắng. Cô vội ngồi lại bên cạnh, lòng cô quặn thắt.
"Anh! Huyền Giới! Tỉnh dậy đi!" Cô cố gắng lay hắn, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, hy vọng có thể kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng.
Thể nhưng Huyền Giới trong cơn mê mang chỉ nắm chặt lấy tay của Nhàn Hy, như thể cô là điểm tựa duy nhất trong thế giới đen tối đó. Hắn càng nắm chặt, hơi thở càng trở nên gấp gáp. Nhàn Hy cảm nhận được sự đau đớn trong từng cử chỉ của hẳn, lòng cô như có hàng trăm mảnh vỡ.
"Anh hãy tỉnh lại! Em ở đây mà!" Nhàn Hy nhẹ nhàng an ủi, nhưng giọng nói của cô dường như không đủ mạnh để kéo hắn về thực tại. Cô cảm thấy bất lực nhưng không từ bỏ.
Cuối cùng, sau vài phút vật lộn trong cơn mê, Huyền Giới chợt bật dậy, ánh mắt hoảng loạn. Hắn nhìn xung quanh, rồi lại nhìn thẳng vào Nhàn Hy, vẻ mặt từ lo âu chuyển thành đau đớn. "Nhàn Hy! Sao em lại ở đây?" Hắn nắm chặt tay cô, như thể không muốn cô rời xa mình.
"Em không sao! Em ở đây!" Nhàn Hy vội vã đáp, cố gắng làm dịu đi sự hoảng loạn trong ánh mắt hắn. "Chỉ là một cơn ác mộng thôi"
Huyền Giới từ từ thả lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn còn sợ hãi. "Anh... lại thấy họ... không!" Hắn thở dốc, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. "Em không biết, cảnh tượng đó... thật kinh khủng."
Nhàn Hy chạm nhẹ vào má hắn, cảm nhận được sự lạnh lẽo. "Nhưng em ở đây với anh. Anh không phải lo sợ gì cả."
Huyền Giới nhìn vào mắt Nhàn Hy, lòng hắn tràn ngập cảm xúc. Trong giây phút yếu đuối nhất, sự hiện diện của cô như một ánh sáng le lói giữa bóng tối. Hắn gật đầu, dù không thể hoàn toàn xua tan nỗi sợ hãi, nhưng ít nhất, có Nhàn Hy bên cạnh, hắn cảm thấy vững vàng hơn.