Cả đêm đó, Nhàn Hy đã ở bên cạnh Huyền Giới. Cô ngồi cạnh hắn, nắm chặt tay hắn, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của hắn. Cô không rời mắt khỏi hắn, trái tim cô đập mạnh trong sự lo lắng và tình cảm sâu đậm. Nhàn Hy biết rằng Huyền Giới đang trải qua những cơn ác mộng tồi tệ, nhưng cô quyết tâm ở lại bên cạnh để giúp hắn vượt
qua.
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Huyền Giới và tiếng mưa rơi lác đác bên ngoài cửa sổ. Những cơn ác mộng cứ liên tục kéo đến, khiến Huyền Giới không thể yên giấc. Mỗi lần hắn cựa mình, Nhàn Hy lại nắm chặt tay hắn hơn, như muốn truyền cho hắn chút sức mạnh để đối mặt với nỗi sợ hãi trong mớ.
Nhàn Hy nhìn khuôn mặt Huyền Giới lúc ngủ, cảm nhận được nỗi đau và sự mệt mỏi mà hắn đang phải chịu đựng. Cô thở dài, trong lòng tự nhủ rằng cô sẽ không để hắn phải đơn độc trong cuộc chiến này.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi những tia sáng đầu tiên bắt đầu lóe vào trong phòng làm cô nheo mắt mà thức giấc. Lúc này cô đã nằm gọn trong vòng tay to lớn của người đàn ông. Huyền Giới đang ôm cô, hắn ôm rất chặt như thể sau ngày hôm nay hắn không thể được gặp lại cô nữa.
Bị ôm chặt, cô cảm thấy khó chịu, cố gắng cử động để thoát ra. Huyền Giới càng siết chặt hơn, giọng ngáy ngủ hắn nói nhỏ vào tai cô, "Em hãy ở yên thêm một chút nữa được không?"
Cảm giác ấm áp và an toàn trong vòng tay của Huyền Giới khiến Nhàn Hy chần chừ. Cô nhìn vào gương mặt mệt mỏi nhưng an yên của hắn, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Nằm được một lúc, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô bắt đầu thiếp đi.
Huyền Giới lúc này mở mắt ra, hắn không làm gì cả, chỉ im lặng ngắm nhìn cô. Nhìn gương mặt thanh thoát của
Nhàn Hy khi ngủ, hắn cảm nhận được sự bình yên mà đã lâu hắn chưa từng có. Những tia nắng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, tạo nên một khung cảnh ấm áp và tĩnh lặng.
Mãi cho đến trưa, cô mới thức giấc lần nữa. Mở mắt, cô thấy Huyền Giới đã dậy trước. "Sao chú không gọi tôi dậy?" cô vội nói
Huyền Giới vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thằm.
Nhàn Hy liền nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Huyền Giới kiểm tra xem hắn đã hạ sốt hay chưa. Rồi lại đưa tay xuống trán mình để so sánh. Cô lại đưa tay lên trán Huyền Giới lần nữa thì bị Huyền Giới giữ lại.
"Huyền Giới?" Cô hỏi, cảm nhận được sự ấm áp từ tay hắn.
Huyền Giới nhìn cô chăm chú, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất: "Tôi muốn hôn em." Nhưng hắn không dám nói ra, chỉ biết nắm chặt tay cô, như thể sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất.
Thấy Huyền Giới không trả lời, Nhàn Hy lại gọi, "Huyền Giới?"
Huyền Giới vẫn im lặng, ánh mắt hắn sâu thằm, đầy những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Nhàn Hy nhìn vào đôi mắt ấy, cảm nhận được sự khắc khoải, nỗi đau và cả niềm hy vọng mỏng manh. Cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, nhưng lại nắm chặt tay hắn lần nữa, như một lời an ủi, một lời hứa sẽ không rời xa.
"Có chuyện gì sao?" Nhàn Hy nhẹ nhàng hỏi.
Huyền Giới hít một hơi sâu, cố gắng tìm lời để diễn tả cảm xúc trong lòng. "Không, không có gì" hắn nói, giọng khàn khàn. "Xuống nhà ăn thôi, tôi đói rồi."
Nhàn Hy ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ của hắn. Một thoáng bất ngờ nhưng rồi cô mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy hắn muốn ăn uống. "Được"
Huyền Giới nhẹ nhàng buông tay cô ra, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô. Nhàn Hy đứng dậy, đi về phía cửa, nhưng rồi quay lại nhìn hắn lần nữa, như để chắc chắn rằng hắn ổn. Nhàn Hy xuống nhà trước, còn Huyền Giới nằm đó một lát, suy nghĩ về sự dịu dàng và quan tâm của cô.
Một lát sau, Huyền Giới cũng xuống theo. Khi bước vào bếp, hắn thấy Nhàn Hy đang nói chuyện với Dì Dung. Mùi thơm của thức ăn tỏa ra, làm dạ dày hắn réo lên vì đói.
Dì Dung lên tiếng, giọng điệu thân thiện. "Tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho hai người rồi. Ngồi xuống đi nào."
Huyền Giới mỉm cười cảm ơn, rồi cùng Nhàn Hy ngồi vào bàn ăn. Trên bàn là những món ăn giản dị nhưng ngon miệng: cháo nóng, rau xào, và một ít thịt kho. Cả hai ngồi đối diện nhau, không khí giữa họ ấm áp và yên bình.
Nhàn Hy quan sát Huyền Giới ăn, thấy hắn có vẻ đã khỏe hơn nhiều. "Chú thấy trong người thế nào rồi?" cô hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.
"Tôi thấy ổn hơn rồi" Huyền Giới đáp, giọng trầm ấm.
Nhàn Hy mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm. "Tốt quá, ăn nhiều vào nhé, chú cần phục hồi sức khỏe."
Huyền Giới gật đầu, tiếp tục ăn, mỗi miếng cháo nóng như làm ấm lòng hắn. Dì Dung đứng bên cạnh, quan sát hai người với ánh mắt hiền từ. "Hai cháu hãy ăn đi, nếu cần thêm gì cứ nói với dì" bà nói, rồi rời khỏi bếp để họ có không gian riêng tư.
Nhàn Hy và Huyền Giới tiếp tục ăn trong yên lặng, nhưng không khí giữa họ lại ấm áp và thân thuộc. Cảm giác lo lắng và căng thẳng của đêm qua dần tan biến, thay vào đó là sự an yên và bình thản.
Lúc này, Huyền Giới đặt bát đũa xuống, quay qua nói với Nhàn Hy, "Sắp tới tôi rất bận nên sẽ không đến tìm em được, em cũng đừng gọi hay đến đây tìm tôi, xong việc tôi sẽ đến tìm em."
Nhàn Hy nhíu mày, lo lắng hỏi, "Có việc gì quan trọng sao?"
Huyền Giới gật đầu, ánh mắt trầm lặng. "Ừ, có một số việc tôi phải xử lý. Nhưng em đừng lo, tôi sẽ quay lại sớm thôi."
Huyền Giới lại nói tiếp bằng giọng trêu chọc để xóa tan đi không khí căng thẳng. "Sẽ nhanh thôi nên là có nhớ tôi thì cố gắng đợi một chút nhé!"
Nhàn Hy nghe Huyền Giới nói vậy vội phản đối, "Ai nói tôi sẽ nhớ chú chứ." Cô đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
Huyền Giới bật cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng. "Được rồi, không nhớ tôi cũng không sao. Nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe và đừng lo lắng quá nhiều."
Nhàn Hy không nói gì, chỉ cúi đầu nhấm nháp cảm xúc. Cô biết mình sẽ lo lắng và nhớ hắn nhiều lắm, nhưng không muốn để hắn biết điều đó.
Huyền Giới nhìn cô chăm chú, cảm nhận được nỗi lo lắng và tình cảm của Nhàn Hy dù cô không nói ra. "Tôi sẽ trở lại sớm thôi, đừng lo."
Nhàn Hy khẽ gật đầu, cố giữ bình tĩnh. "Được, chú hãy cẩn thận nhé."
Huyền Giới mỉm cười, đứng dậy. "Tôi sẽ cần thận"
Sau khi cả hai ăn xong, Huyền Giới đưa cô về nhà. Trên đường về, cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên một bầu không khí mát mẻ nhưng cũng có chút buồn man mác.
Họ đi bên nhau dưới chiếc ô nhỏ, hơi ấm của người này như truyền sang người kia qua từng bước chân chậm rãi.
Nhàn Hy nhìn lên trời, những hạt mưa lấp lánh trong ánh sáng nhạt nhòa. Cô khẽ thở dài, lòng đầy những suy tư.
Huyền Giới cảm nhận được sự im lặng của cô, nhưng không nói gì. Hắn chỉ bước đi bên cô, giữ ô che chắn những hạt mưa rơi xuống. Đôi khi, chỉ cần im lặng bên nhau cũng đủ để truyền tải tất cả những điều không nói thành lời.
Khi đến trước cửa nhà Nhàn Hy, Huyền Giới dừng lại, nhìn cô. "Em vào nhà đi."
Nhàn Hy quay lại nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp nhưng cũng đầy luyến tiếc. "Chú nhớ giữ lời hứa, quay lại sớm nhé."
Huyền Giới mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô. "Tôi hứa"
Nhàn Hy khẽ gật đầu, bước vào trong nhà. Cô đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng Huyền Giới dưới cơn mưa. Hắn vẫn đứng đó, nhìn cô với ánh mắt đầy quyết tâm và yêu thương.
Cô đóng cửa, cảm nhận sự im lặng và tĩnh lặng của ngôi nhà. Trái tim cô nặng nề nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Huyền Giới đứng đó một lúc lâu, nhìn theo hướng Nhàn Hy đã đi khuất. Hắn thở dài, rồi quay lưng bước đi, hòa mình vào cơn mưa. Những hạt mưa rơi xuống như xoa dịu những lo âu trong lòng hắn, nhưng cũng nhắc nhở về trách nhiệm và nhiệm vụ đang chờ đợi.
Trên đường trở về, Huyền Giới suy nghĩ về những gì cần phải làm. Hắn biết rằng thời gian tới sẽ rất khó khăn, nhưng hắn cũng quyết tâm vượt qua tất cả để trở về bên Nhàn Hy, để thực hiện lời hứa của mình.
Trong lòng Nhàn Hy, một nỗi lo lắng mơ hồ vẫn tồn tại, nhưng cô biết rằng mình phải tin tưởng và chờ đợi. Cô tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng Huyền Giới sẽ trở về an toàn.
Ngày hôm đó, Nhàn Hy cố gắng giữ mình bận rộn để không suy nghĩ quá nhiều. Cô làm việc, dọn dẹp, và thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, hy vọng thấy bóng dáng quen thuộc của Huyền Giới trở về. Nhưng cho đến tận đêm khuya, ngôi nhà vẫn im lặng và trống trải.