Thẩm An rất bất thường mà bị mất ngủ.
Trong phòng nhiệt độ điều hòa vừa phải, Lâm Hạc ngủ bên cạnh hô hấp đều đều, một tay vòng qua eo Thẩm An, ôm lấy Thẩm An, hắn cũng nằm nghiêng, hơi cuộn người lại giống Thẩm An, nhưng thân hình của hắn lớn hơn Thẩm An, nhìn giống như đang ôm Thẩm An trong lòng, là một tư thế bảo vệ.
Thẩm An nhắm mắt rồi lại mở ra, trong đầu vốn dĩ không thích nghĩ ngợi càng trở nên hỗn loạn.
Đêm đó cậu đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, là sau khi Lâm Hạc nói muốn vào cùng một trường đại học với cậu.
Cậu cũng là người đã học và trải qua kỳ thi đại học, cậu biết chuyện này có tư vị gì, hơn nữa đối với Lâm Hạc điều này đặc biệt quan trọng, với người cái gì cũng không có lại càng trọng yếu.
Lẽ không nên như này.
Hắn kỳ thực đã làm nhiều chuyện không nên làm, bên cạnh Thẩm An lại trở nên không giống người luôn thông minh tỉnh táo trong mắt các bạn cùng lớp.
Hắn đã dành quá nhiều thời gian và sức lực để cải thiện thành tích của Thẩm An, một mình sống còn khó mà vẫn tận lực chiếu cố Thẩm An, tiêu phí vào cậu số tiền ít ỏi dư ra.
Hắn kỳ thực không nên làm nhất là nhặt Thẩm An về, để cậu vào cửa.
Điều này rất không tỉnh táo cùng thông minh.
Thẩm An dần dần nhận ra Lâm Hạc không toàn năng như cậu tưởng tượng, không thể bị đẩy ngã, không thể giống một người sắt mà làm ba công việc còn phải phụ đạo Thẩm An học, dường như không cần ngủ.
Hắn cũng sẽ đổ bệnh như một người bình thường, và hắn cũng sẽ trượt thi đại học vì phân tâm.
Hắn từ từ bước xuống khỏi bục cao mà Thẩm An hằng ngưỡng mộ mà không thể tiếp cận, đôi vai trở nên gầy gò.
Thẩm An có chút buồn bã, không phải vì chính mình mà là vì Lâm Hạc đã gặp cậu, cậu cảm thấy mình là những điểm số mà Lâm Hạc đáng lẽ có khí thi đại học, cậu đã kéo Lâm Hạc khỏi tầng mây.
Khiến Lâm Hạc trở nên phổ thông, trở nên không lợi hại như trước, biến thành người làm ra những lựa chọn không lý trí.
Khó mà hình dung được nỗi chua xót này, Thẩm An cho đến tận bình minh mới nhắm mắt lại, cậu nghĩ có lẽ mình cũng nên tìm việc làm, vào đại học có thể sẽ tốn rất nhiều tiền.
Cậu có thể chia sẻ một phần gánh nặng cùng Lâm Hạc.
Những suy nghĩ như vậy vừa xuất hiện, Thẩm An vốn chưa trưởng thành bao nhiêu lại trở nên có chút hiểu chuyện.
Cậu không biết tại sao quy luật trưởng thành của cậu lại như vậy. Giai đoạn mười năm đầu không có chút động tĩnh, ngay cả khi gia đình họ phá sản, bố cậu bị bắt cũng không có, nhưng vào một đêm mùa hè như vậy, cậu ở trong vòng tay Lâm Hạc, máy điều hòa secondhand thổi ra âm thanh ù ù, nhiệt độ rất thoải mái, kết quả thi tuyển sinh đại học của cậu vừa có, tốt đến không ngờ, nhưng thời khắc này, cậu giống như thám hiểm chầm chậm bước về phía trước một bước nhỏ.
Có thể là vì Lâm Hạc thi không tốt, cũng có thể là vì hắn nói muốn vào cùng trường đại học với cậu, hoặc cũng có thể đơn giản là vì Lâm Hạc ôm cậu, xương ức sát vào lưng cậu trở nên hơi cứng nhắc...
Thẩm An ngày hôm sau thức dậy muộn, bình minh mới chậm rãi ngủ, mười giờ sáng mới tỉnh dậy.
Người như cậu làm việc luôn có chút bốc đồng, vừa nảy ra ý tưởng quyết định đi làm kiếm tiền, giây tiếp theo anh lập tức muốn chăm chỉ làm việc.
Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với phương diện này, vì vậy trước tiên cậu lên mạng tìm kiếm một vòng, sau đó tìm thấy một trang web tìm kiếm việc làm địa phương, xem một lúc lại đóng cửa sổ lại, công việc bán thời gian trả lương quá thấp.
Cậu lấy tiền ăn hai mươi lăm tệ mà Lâm Hạc để lại cho mình dưới cốc rồi bỏ vào túi, quyết định ra đường xem thử.
Bưng bát không được, phát tờ rơi cũng không được, cũng không thể đứng ngoài đường quét điện thoại di động cho người ta, mùa hè quá nắng không nói, quá dễ gặp người quen, đến lúc đó sẽ mất mặt.
Thẩm An đi bộ từ sáng đến chiều, nhiều cửa hàng tuyển nhân viên chỉ tuyển người làm lâu dài, không nhận học việc hay làm bán thời gian, vì mùa hè đã là mùa nghỉ việc.
Cậu đi đến trời tối, bước chân dần mỏi mệt, cuối cùng cậu dừng lại trước một quán bar có dán một tấm áp phích tuyển dụng lớn trên đó.
Mức lương được đánh dấu là mức cao nhất mà cậu từng thấy trong ngày hôm nay.
Thẩm An mày hơi giãn ra, cậu cảm thấy lương như này có chút phù hợp với mong đợi của mình.
Thẩm An gọi đến số liên lạc trên tấm áp phích, cửa quán vẫn đóng, trời vẫn còn sớm nên vẫn chưa mở.
Sau khi liên lạc, cúp điện thoại, Thẩm An bắt đầu cảm thấy vừa có chút lo lắng vừa có chút mới lạ, dù sao đây cũng là công việc đầu tiên cậu làm.
Thật không biết đợi cậu kiếm được tiền rồi, Lâm Hạc sẽ khen ngợi mình thế nào.
Tâm tình Thẩm An trở nên có chút vi diệu, cậu cắn cắn ống mút, bắp chân không khỏi đung đưa.
Buổi tối đi phỏng vấn, mọi việc diễn ra suôn sẻ, chủ quán bar là một chàng trai còn rất trẻ, nhìn khá hiền, khi nhìn thấy Thẩm An liền đánh giá một lượt mặt cậu, mang theo ý cười hỏi cậu thành niên chưa.
Thẩm An trả lời mình đã trưởng thành, có chút lo lắng ưỡn ngực, đứng thẳng người, như muốn cho bản thân một chút dũng khí.
Trong cửa hàng thiếu ánh sáng, Thẩm An vô thức nắm chặt góc áo có chút bất an.
Cậu đưa chứng minh thư, chủ quán nhìn một cái rồi bảo cậu ra phía sau thay quần áo chuẩn bị đi làm.
Sau khi Thẩm An thay quần áo mới nhận ra mình đến đây để bán rượu, cái gì mà "bình phẩm rượu", viết khá hay.
Nhưng Thẩm An đã tới rất nhiều cửa hàng, nơi này lương cũng cao nhất, nên cậu suy nghĩ một chút liền nhận lời.
Khi màn đêm buông xuống, quán bar dần trở nên đông đúc hơn.
Rải rác ngồi vào mấy bàn, Thẩm An dựa vào quầy bar nhìn người pha rượu pha chế đồ uống, màu sắc rất đẹp, thu hút được sự chú ý của Thẩm An.
Trong quán bar nhạc bắt đầu vang lên, người pha chế rượu trong quán nhìn thấy cậu liền nói: "Mới tới à?"
Thẩm An gật đầu.
Chàng trai liền mỉm cười, có lúm đồng tiền bên trái, đẩy ly rượu pha trong tay qua: "Mời."
Thẩm An đã thèm lâu, thấy hắn đẩy tới, lại khách khí nói vài câu rồi mới cầm lên uống.
Cổ họng có chút cay cay, vị vừa nồng vừa hắc, Thẩm An tò mò nhấp một ngụm lớn, lúc này mới sặc ho hai cái.
Nó khác hẳn với tưởng tượng của Thẩm An, Thẩm An cảm thấy mình đã bị vẻ ngoài nhẹ nhàng của loại rượu này đánh lừa.
Người pha chế nhìn thấy cậu như thế lại cười lên.
Hắn thậm chí còn cười lớn ra tiếng, Thẩm An cũng nghe thấy.
Thẩm An đương nhiên nghe mình bị chê cười có chút không vui, liền không tựa vào quầy bar, quay người bước đi.
Người phục vụ nhìn thấy liền gọi lại: "Hey, tính khí cũng không nhỏ đâu." Hắn từ phía sau lấy ra năm chai rượu ngoại, sau đó bưng lên khay đưa cho Thẩm An.
Thẩm An nhận lấy, hỏi: "Cho ai?"
"Bàn số 6 phía sau chỉ muốn hai chai thôi," người pha chế nói.
"Vậy tại sao anh lại đưa năm chai?" Thẩm An nhìn loại rượu ngoại trông có vẻ đắt tiền.
Người pha rượu hất cằm về hướng đó: "Cậu không để ý rằng người đàn ông ở giữa bàn đang nhìn cậu sao, cậu đi bán thêm hai ba chai nữa đi, tôi sẽ trả hết tiền hoa hồng cho cậu." Hắn nhướng mày nói với Thẩm An: "Có bộ mặt này, tôi đoán cậu có thể bán được rất nhiều rượu!"
Thẩm An nghe xong liền cảm thấy bất an, cầm rượu đi tới.