Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 43: Ỏ mặt


Cuối cùng, Trác Khiêm lúng túng nói không sao, vội vã quay đầu bỏ chạy.

Cậu chạy một mạch về lớp, khi ngồi về chỗ vẫn thở hổn hển. Dường như có thứ gì đang đuổi theo nhịp tim cậu, ngoại trừ tiếng thở dốc, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội một cách khác thường.

Nếu cậu có thể trông thấy dáng vẻ của bản thân lúc này, cậu ắt sẽ phát hiện ra khuôn mặt mình đỏ như máu, trong đôi mắt không giấu được vẻ hốt hoảng.

Tuy rằng không nhìn thấy, cậu vẫn có thể cảm giác được hai má nóng lên, cái cảm giác nóng cháy ấy lan tràn xuống da thịt.

Cậu không biết mình bị làm sao nữa. Tất cả những gì hiện lên trong đầu đều là cảnh tượng Thẩm Gia Lan đón nắng nói với cậu những lời đó. Thậm chí cậu còn nhận thấy hô hấp của mình đã ngừng lại trong vài giây, sau đó cậu siết nắm đấm, đập thật mạnh vòng lòng ngực hai cái.

Lạc Trạch thấy Trác Khiêm vừa quay lại đã bắt đầu đấm ngực dậm chân, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Vừa nãy cô Trương tìm cậu làm gì?”

Trác Khiêm lắc đầu để vứt đi những hình ảnh lộn xộn đấy, cậu đáp: “Cô Trương nói lớp chúng ta sắp được đi núi Thanh Bạch chơi, bảo tôi liên hệ với người phụ trách của núi Thanh Bạch.”

Lạc Trạch mừng ra mặt: “Khi nào đi?”

“Tháng sau.”

Lý Gia Nhiên và Kiều Kiệt hay tin cũng nhao nhao xoay người lại. Bọn họ được xếp vào lớp cuối này, còn ngồi dãy cuối cùng, đương nhiên thành tích cũng đội sổ. So với học hành thì bọn họ càng hứng thú với việc đi chơi hơn.

Biết được sắp được đi du lịch, một số người vô cùng hứng khởi, không thèm nghe giảng, lén bàn nhau đi mua đồ ở trung tâm mua sắm nào.

Mặc dù tin này vẫn chưa được cô Trương thông báo chính thức, nhưng đồ đạc cho chuyến đi chơi có thể chuẩn bị trước được rồi.

Bàn bạc xong, Lạc Trạch quay đầu nhìn Trác Khiêm đang uể oải ỉu xìu nằm ra bàn. Cậu ta giơ tay đặt lên vai Trác Khiêm: “Cuối tháng này bọn tôi định đi mua sắm, cậu đi không?”

Trác Khiêm lắc đầu: “Các cậu cứ đi đi.”

Gia cảnh bọn Lạc Trạch tuy kém hơn Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương, nhưng vẫn là nhà giàu có. Chi phí ăn, mặc, ở đều không rẻ. Cậu mà đi theo bọn họ thì có khi chỉ có đứng nhìn.

Lạc Trạch bị từ chối có vẻ đoán được Trác Khiêm đang nghĩ gì, không khuyên nhủ nữa, ngược lại hỏi: “Cậu không sao thật à?”

Trác Khiêm thở dài: “Không sao hết.”

“Không sao thì tốt.” Lạc Trạch buông bàn tay đang đặt trên bả vai Trác Khiêm.

Ngay khi Trác Khiêm cho rằng Lạc Trạch sẽ thu tay, bàn tay Lạc Trạch lại hướng thẳng đến gò má cậu. Cậu chưa kịp phản ứng, đầu ngón tay đã chạm đến gương mặt cậu.

“Cơ mà mặt cậu đỏ dữ ha.” Lạc Trạch nói, trực tiếp áp tay lên mặt Trác Khiêm, “Vẫn còn nóng lắm.”

“…”

Não Trác Khiêm chưa kịp xử lý thông tin, cơ thể đã đứng bật dậy, liên tục lùi về phía sau cho đến khi lưng đụng vào bức tường lạnh lẽo, không lùi được nữa.

Lạc Trạch bị phản ứng dữ dội của Trác Khiêm dọa hết hồn, quên cả thu tay, ngơ ngác nhìn cậu.

Lý Gia Nhiên và Kiều Kiệt đã quay đầu lên cũng lật đật quay đầu nhìn lại, nhìn Trác Khiêm thấy kỳ quái.

Hai má Trác Khiêm đỏ bừng như quét một lớp màu, vẻ mặt hoảng hốt và bối rối phóng đại vô hạn. Tay cậu vịn bức tường, trông cực kỳ giống một chú nai con bị thợ săn bắt được.

Lạc Trạch cũng hoảng theo, cậu ta không biết mình đã làm gì sai: “Sao, sao vậy?”

Trác Khiêm nhìn ba khuôn mặt hoang mang trước mặt, bỗng nhiên, cậu bình tĩnh lại, kéo theo đó nỗi xấu hổ siêu to bự.

“Xin lỗi.” Trác Khiêm ho khan hai tiếng, nhanh chóng ngồi xuống, sắp xếp sách vở để che giấu đi nội tâm chột dạ, “Mới bị chuột rút.”

Đám Lạc Trạch ngớ người, đương nhiên là không tin lý do ngụy biện của Trác Khiêm, nhưng may là họ không hỏi thêm gì nữa.

Trác Khiêm cũng muốn biết mình bị làm sao lắm đấy. Não cậu cứ như một cái máy chiếu bị hỏng, thỉnh thoảng hiện ra gương mặt Thẩm Gia Lan không được tự nhiên mà nói lời xin lỗi.

Phải thừa nhận, khuôn mặt Thẩm Gia Lan đẹp thật. Mặc dù khi nãy cách nhau gần đến thế, còn là cái góc chết đó, mà vẫn không ảnh hưởng đến độ đẹp trai của y.

Cơ mà có hơi gầy xíu, tăng thêm vài cân nữa thì tốt quá.

Nói phải nói lại, chắc là Thẩm Gia Lan khó tăng cân đây. Người mắc chứng chán ăn không sụt cân thêm đã là may mắn lắm rồi.

Nhưng trong ấn tượng thì có lẽ Thẩm Gia Lan cũng đã từng cố gắng thay đổi, chứ không cũng không thường xuyên đến căng tin như vậy.

Ê, sai rồi sai rồi…

Cậu cứ nghĩ đến Thẩm Gia Lan làm gì?

Người mắc chứng chán ăn là Thẩm Gia Lan, không phải cậu, liên quan gì đến cậu?

Trác Khiêm vội gạt bỏ những suy nghĩ ấy đi. Vỗ vỗ mặt mình, ép bản thân tập trung nghe giảng.

Đợi đến khi cậu phát hiện ra Vương Tử không ổn, đã là chuyện của hai ngày sau.

Lần này Vương Tử suy yếu lâu hơn bình thường. Giống như người rơi vào trạng thái hôn mê, ngay cả sức nói chuyện với Trác Khiêm cũng không có.

Dĩ nhiên, Vương Tử đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ ở chính mình, nhưng nó nghĩ hoài vẫn không rõ xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Tuy rằng phương thức của Trác Khiêm đã lệch khỏi kế hoạch mấy lần, nhưng thanh tiến độ của Trác Khiêm với Yến Thư Dương vẫn tăng lên đều đặn.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

Trác Khiêm nghe xong lời độc thoại nghi hoặc của Vương Tử, cậu lập tức thấy chột dạ, cậu sợ Vương Tử đọc suy nghĩ của mình, vội dọn sạch đầu óc, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu kiểm tra thanh tiến độ thử?”

Vương Tử nói: “Thanh tiến độ màu xanh là 13%.”

“Màu đỏ thì sao?”

“Để tôi xem…” Vương Tử lớn tiếng nói, “25%!”

Trác Khiêm nói trong lòng, quả nhiên.

Quả nhiên chuyện Vương Tử bị suy yếu có liên quan đến thanh tiến độ màu đỏ. Thanh tiến độ màu đỏ đẩy về trước càng nhanh, Vương Tử càng thường xuyên suy yếu, hơn nữa thời gian mỗi lần đều dài thêm.

Có lẽ một ngày nào đó, khi thanh tiến độ đầy thì cái hệ thống phiền phức trong đầu cậu sẽ biến mất.

Nghĩ đến đây, Trác Khiêm lại có hơi do dự.

Không bàn đến chuyện phải làm sao mới đầy thanh, lùi một bước mà nói, cậu cần phải làm đầy thanh màu xanh mới có thể về nhà. Thanh màu đỏ cùng lắm là công cụ khiến hệ thống biến mất, không phải chuyện cậu cần phải làm.

Thật ra cậu cũng có thể trực tiếp tiếp cận Yến Thư Dương dưới sự hỗ trợ của hệ thống, chỉ cần chinh phục một mình Yến Thư Dương, cậu có thể về nhà.

Thế nhưng

Trác Khiêm thử so sánh hai người Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương. Mặc dù trong lòng cậu sợ Thẩm Gia Lan hơn, nhưng so với Yến Thư Dương thì cậu thà ở cùng Thẩm Gia Lan còn hơn.

Nụ cười hoàn mỹ không chút khuyết điểm, cùng với hành vi cử chỉ lịch sự của một quý ông của Yến Thư Dương cứ khiến cậu thấy khó chịu. Yến Thư Dương giấu rất kỹ, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất nhiều khoảnh khắc đã vô tình để lộ ra tính cách ngang tàng của hắn.

Trước đó, Trác Khiêm đã cảm thấy Yến Thư Dương rất giống một người quen của cậu, bây giờ cậu mới sực nhận ra!

Yến Thư Dương rất giống anh trai cậu.

Người anh trai mà cậu cực kỳ ghét.

Trác Khiêm xoắn xuýt một lúc lâu, rốt cuộc không nỡ hành hạ chính mình.

Tiến độ hiện tại có hơi chậm, nhưng ít ra không cần phải ép bản thân đi thích một người mà mình ghét bỏ theo bản năng, coi như vừa có lợi vừa có hại đi.

Những suy nghĩ hỗn loạn này chỉ xảy ra trong giây lát, Trác Khiêm không dám nghĩ quá lâu, cậu sợ bị hệ thống biết được hàm nghĩa của thanh tiến độ màu đỏ.

May là hệ thống không nghĩ nhiều, đang bận vui vẻ hào hứng vì thanh tiến độ màu xanh tăng nhiều hơn lần trước, âm thanh máy móc trộn lẫn với tiếng dòng điện cũng giảm đi, “Cậu đã chọn được ai đi dự họp phụ huynh chưa?”

Trác Khiêm gật đầu.

Cậu vốn định học theo Kiều Kiệt bỏ tiền ra thuê người giả làm phụ huynh, nhưng vừa nghe giá, cậu lập tức đổi ý.

Cái giá 500 tệ một ngày không khác gì cắn mất một miếng thịt trên người cậu. Cậu tiếc tiền, chỉ đành tìm một người không tốn tiền đến họp phụ huynh.

Khi nhận được cuộc gọi từ Trác Khiêm, Trác Duệ vừa tắm rửa sấy tóc xong, ngồi vào bàn tính làm hai trang đề rồi đi ngủ.

Trên màn hình chiếc điện thoại vỡ màn hình hiện lên một dãy số lạ.

Cuộc sống của Trác Duệ không phải học thì cũng là học, phần dành cho giao lưu với xã hội vô cùng ít ỏi. Nhưng phần đó đã bị Đỗ Học Gia lấp đầy, bởi vậy ngoại trừ người nhà thì chỉ có Đỗ Học Gia biết số điện thoại của anh ta.

Anh ta không có tình cảm gì mấy với người nhà, nếu không phải để tiện liên lạc với Đỗ Học Gia thì anh ta cũng lười xài điện thoại.

Số điện thoại của thành viên trong gia đình và Đỗ Học Gia đều được lưu trong danh bạ, chỉ bằng hai giây, anh ta lập tức đoán ra người gọi đến là ai.

Vì thế anh ta tắt máy không chút do dự.

Nào biết không lâu sau, màn hình điện thoại lại sáng lên lần nữa, nhận được một tin nhắn.

Trác Duệ không quan tâm đến nội dung tin nhắn, cũng không có ý định ấn xem. Anh ta vô cảm cầm điện thoại lên, định tắt nguồn, nhưng nội dung tin nhắn hiện rõ ràng trên màn hình.

Anh ta nhìn thoáng qua, động tác tắt nguồn khựng lại.

Chẳng bao lâu, dãy số lạ kia lại hiện lên màn hình.

Lần này Trác Duệ không tắt máy nữa, anh ta nhận cuộc gọi. Dù cho giọng điệu vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như cũ, vẫn có thể mơ hồ nhận thấy cơn tức giận bị đè nén.

“Có chuyện thì nói thẳng.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Trác Khiêm: “Cuối cùng anh cũng chịu trả lời cuộc gọi. Em còn tưởng anh định cúp máy nữa ấy chứ. Em đang định tìm Đỗ Học Gia luôn rồi cơ.”

“…” Trác Duệ im lặng một lát, vẫn là câu nói kia, “Có chuyện thì nói thẳng.”

Dường như Trác Khiêm không để ý đến sự lạnh lùng của anh ta, giọng nói của thiếu niên vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng như cũ, tâm trạng khá tốt đề cập đến chuyện họp phụ huynh.

Trác Duệ nghe xong, à một tiếng: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”

Trác Khiêm không định nói vòng vo với anh ta: “Anh đến tham dự họp phụ huynh giúp em đi.”

“Không được.” Trác Duệ thẳng thừng từ chối, “Anh bận lắm, không có thời gian.”

Nói xong, trong giọng nói của anh ta khó tránh khỏi mang thêm vài phần mỉa mai, “Không phải vì lần trước anh nói giúp em hai câu mà quan hệ giữa chúng ta có thể tốt lên đâu. Trước kia thế nào, sau này vẫn như cũ, ở ngoài đường không cần phải ra vẻ anh chị em.”

Ý cười trong giọng nói của Trác Khiêm không hề giảm bớt: “Thế à? Vậy anh cứ chăm chỉ học hành đi, em không làm phiền anh nữa.”

Trác Duệ không ngờ Trác Khiêm dễ nói chuyện như vậy, sững sờ tại chỗ, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ vô cảm trước đó, chuẩn bị ngắt cuộc gọi.

Ngay sau đó, anh ta bỗng nghe thấy tiếng Trác Khiêm lẩm bẩm: “Ai da, đành phải tìm Đỗ Học Gia, không biết anh ấy có rảnh không…”

Trác Duệ lập tức nóng máu, nghiến răng nghiến lợi siết chặt điện thoại: “Em dám tìm cậu ấy!”