Lời nói của Phí Nghi Chu khiến Ân Tô Tô ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên này rất ngắn ngủi và chỉ xuất hiện trên khuôn mặt cô vài giây.
Cô cho rằng mình đã hiểu ý của anh, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Phí Nghi Chu nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của cô, nhướng mày thích thú.
Ân Tô Tô: "Xem ra lại có dịp quan trọng khác cần tôi đi cùng anh?"
Phí Nghi Chu nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng cười nói: "Ông nội mấy ngày nay không ở thủ đô, chờ ông trở về, có lẽ sẽ bảo tôi dẫn cô về."
Quả nhiên.
Với lòng hiếu thảo và sự chu đáo của vị đại thiếu gia này, nếu muốn đưa "vợ sắp cưới" của mình đi gặp các trưởng bối, diễn trò cũng nhất định sẽ đủ bộ. Câu nói "sườn xám và cà vạt" ở Thượng Hải xưa chắc chắn sẽ khiến cô và anh nhìn qua là yêu nhau sâu sắc, tăng thêm chút chân thực cho cuộc hôn nhân của họ.
Ân Tô Tô gật đầu, nhìn Phí Nghi Chu trên ghế sô pha, nói: "Phí tiên sinh suy nghĩ thật sự rất chu đáo."
Phí Nghi Chu ngước mắt nhìn cô, nghe thấy vậy không biết đang nghĩ gì, trầm mặc một lát, sau đó lại đầy tò mò nói: "Mỗi lần gặp nhau tôi đều nghe thấy cô khen tôi, tôi trong mắt cô có nhiều ưu điểm như vậy?"
Ân Tô Tô dừng lại một lúc rồi thành thật trả lời: "Anh quả thực rất hoàn hảo. Ít nhất cho đến nay, tôi chưa tìm thấy khuyết điểm hay tật xấu nào ở anh."
"Trên đời không có cái gì gọi là người hoàn hảo." Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng cười nói: "Cô Ân, có bao giờ cô nghĩ rằng, tôi mà cô nhìn thấy, có lẽ chỉ là tôi muốn cho cô thấy."
Ân Tô Tô không suy nghĩ nhiều về lời nói của anh, cô chỉ nhún vai đùa giỡn, dang tay ra: "Không sao, chỉ cần anh vui là được."
Cuộc trò chuyện kéo dài khoảng năm phút thì có tiếng bước chân dồn dập từ bên trong truyền đến.
Ân Tô Tô nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn thấy vài nhân viên của cửa hàng sườn xám. Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài năm mươi, mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn sẫm màu lịch sự, dáng vẻ đoan trang, khí chất tao nhã, đi theo sau là mấy trợ lý trẻ tuổi cả nam lẫn nữ, trên mặt đều nở nụ cười rất thân thiện và lịch sự.
"Ngại quá." Người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn mỉm cười, cung kính lịch sự nói: "Để Phí tiên sinh ngài đợi lâu rồi."
Người đàn ông trung niên tên La Khải Sơn, là một trong những bậc thầy sườn xám hàng đầu Trung Quốc và là chủ cửa hàng sườn xám này. Ông ta đi thẳng đến chỗ Phí Nghi Chu, đứng trước mặt anh, mỉm cười nói: "Ngài đến rất đúng lúc, tôi vừa nhận được một lô gấm Vân Cẩm và gấm Tứ Xuyên mới toanh. Màu sắc và hoa văn rất đẹp, ngài và tiểu thư xem có vừa mắt hay không."
Nói xong, không cần để ánh mắt La Khải Sơn ám chỉ, trợ lý phía sau liền đưa mấy cuốn sách mẫu vải tốt nhất trong tay.
Phí Nghi Chu đưa tay cầm lấy cuốn sách mẫu, lật qua xem, đột nhiên không ngước mắt mà hỏi: "Cô thích màu gì?"
Ân Tô Tô không phản ứng ngay lập tức, không nói gì.
Mấy nhân viên ngạc nhiên nhìn nhau khi thấy cô vẫn im lặng.
Bên kia, Phí Nghi Chu đợi hồi lâu không thấy trả lời, anh dừng lại một lát, sau đó nhướng mi, lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt.
Mùi khói thuốc đã hoàn toàn biến mất.
Lối trang trí theo phong cách Trung Hoa Dân Quốc cũ, gạch lát sàn và tường tối màu, máy may cổ, tất cả khiến cho toàn bộ không gian trông có phần quyến rũ và huyền ảo.
Đây là lần đầu tiên Ân Tô Tô nhìn xuống người đàn ông này từ góc độ từ trên xuống. Ánh sáng và bóng tối luân chuyển ngẫu nhiên, để lại những bóng tối khác nhau trên khuôn mặt ba chiều của anh.
Thịch, người thường ngày cao cao tại thượng, dường như cũng mềm lòng đi vào giờ phút này.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Phí Nghi Chu, Ân Tô Tô mới muộn màng hồi thần lại. Cô sửng sốt một lúc rồi nói: "Anh đang hỏi tôi sao?"
Phí Nghi Chu: "May sườn xám cho cô, tất nhiên mọi thứ sẽ theo sở thích của cô."
Ân Tô Tô hơi sửng sốt, nói: "Chính anh mới là người cần cà vạt, làm sườn xám cho tôi chỉ là thuận tiện. Anh quyết định là được."
"La lão tiên sinh là người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể. Những chiếc sườn xám thủ công mà ông ấy may vừa là quần áo vừa là tác phẩm nghệ thuật. Giá trị của chúng cao hơn nhiều so với nhiều thương hiệu cao cấp quốc tế." Phí Nghi Chu lười biếng sửa lại cho cô, "Tôi đặc biệt mời ông ấy tới một chuyến để may sườn xám cho cô, cà vạt của tôi chỉ là 'thuận tiện'."
Khi Ân Tô Tô nghe thấy điều này, tức khắc trong lòng nảy lên tia xấu hổ.
Ngẫm lại cũng đúng.
Một nghệ nhân sườn xám mà lại nói mời ông ấy làm sườn xám chỉ là thuận tiện, thực sự là thiếu tôn trọng.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Ân Tô Tô không muốn nói thêm gì nữa nên mím môi nói: "Được."
Ánh mắt Phí Nghi Chu lại nhìn đến tập sách mẫu trên đùi, tiếp tục xem qua. Khi thấy cô vẫn đứng đó, anh bình tĩnh nói: "Cô đứng làm sao có thể nhìn rõ hàng mẫu, ngồi cạnh tôi này."
"Ồ, được."
Ân Tô Tô đáp lại, cơ thể cô cứng đờ nửa giây, cánh tay theo phản xạ quay ra phía sau đè phẳng nếp gấp của váy, khom người ngồi xuống bên cạnh Phí Nghi Chu.
Chiếc ghế dài sáu chỗ rất rộng rãi, quá đủ cho hai người.
Ân Tô Tô không dám đến gần Thái tử gia nên khi ngồi xuống, cô đã cố tình cách xa anh nửa ghế. Sau khi ngồi xuống, liền nghiêng người về phía trước, nhìn kỹ hơn để thấy tập sách mẫu trên tay anh.
Sách mẫu rất tinh xảo, bìa cứng dày dặn, bề mặt hoàn toàn làm bằng gỗ mun mịn. Phí Nghi Chu tùy ý dựa vào lưng ghế sô pha, đôi chân dài tao nhã bắt tréo dưới chiếc quần Tây tỉ mỉ, đặt cuốn sách lên đùi.
Ân Tô Tô nhìn các mẫu vải, vô tình liếc qua và nhận thấy bộ vest anh đang mặc có cùng màu với bìa gỗ mun của tập sách mẫu.
Phí Nghi Chu ở một bên lặng yên quan sát cô qua khóe mắt, im lặng một lát, cuối cùng mới liếc mắt sang một bên, lại nói.
"Duỗi cổ lâu như vậy, cô không thấy mỏi sao?" Trong giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ.
Ân Tô Tô hơi giật mình, bối rối ngẩng mặt lên.
Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô.
Chẳng trách Hoa Nhất Entertainment muốn biến cô thành mỹ nhân Giang Nam, cô gái này có một đôi mắt ươn ướt tự nhiên, khi nhìn người khác luôn có vẻ ướt át, khí chất mang sắc thái mưa hẻm trong xanh, khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Anh nhớ ra cô sợ anh, nên vẻ mặt và giọng điệu dịu dàng hơn, anh thấp giọng nhắc nhở: "Lại gần tôi một chút."
Ân Tô Tô không có ý định phật lòng Phí Nghi Chu, ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn.
Cô biết rất rõ, từ lúc Phí Nghi Chu giải quyết rắc rối cho bố mẹ cô, giao dịch của họ đã chính thức bắt đầu. Cô đã đạt được điều mình muốn, nghĩa là từ hôm nay trở đi, cô phải hợp tác với anh trong việc kết hôn, hợp tác với anh trong việc thể hiện trước mặt Phí lão tiên sinh, và hợp tác với anh trong việc đóng vai một cặp vợ chồng ân ái trước mặt người khác.
May mắn thay, cô vốn là một diễn viên chuyên nghiệp nên việc diễn xuất đối với cô không hề khó khăn.
"Anh nghĩ cái nào phù hợp với tôi hơn?" Ân Tô Tô đến gần, hỏi Phí Nghi Chu với giọng điệu thản nhiên.
Trong mũi có chút hương thơm ngọt ngào, thoang thoảng, không giống mùi như nước hoa, tươi mát và tao nhã, tỏa ra từ chiếc cổ ấm áp của cô.
Ngón trỏ tay phải Phí Nghi Chu hơi giật lên, trong lúc nhất thời ánh mắt tối sầm, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi. Ân cần trả lời: "Tôi thấy cô xinh đẹp như vậy, mặc màu nào hay hoa văn gì cũng đẹp, là cô chọn chất liệu chứ không phải chất liệu chọn cô."
Lời khen của anh đến một cách đột ngột và tự nhiên, không hề có ý tâng bốc hay ác ý nào.
Sau khi Ân Tô Tô nghe xong, trái tim cô đột nhiên thắt lại, cảm thấy hơi nóng bốc lên từ ngực đến mặt và tai.
Cô đã có ngoại hình nổi bật từ khi còn nhỏ, từ khi nhớ được, điều cô nghe thấy nhiều nhất là được khen về ngoại hình, điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nhưng khi từ "xinh đẹp" bình thường nhất thốt ra từ miệng anh, hương vị dường như đã khác.
Ân Tô Tô đã nhiều năm chưa trải qua cảm giác này, cảm thấy vui mừng vì được ai đó khen ngợi. Và cô càng chưa bao giờ cảm thấy vui và xấu hổ trước lời khen của một người đàn ông.
Mây đỏ dâng lên hai má, tim cô đập loạn xạ, chỉ có thể hắng giọng giả vờ bình tĩnh, dùng giọng trìu mến đáp lại anh: "Anh chỉ biết nói lời tử tế dỗ tôi vui thôi."
Suy cho cùng, kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, ba phần cũng đủ để khiến giả trông như thật.
Những người xung quanh thấy cô gái trẻ này rất thân với Phí đại công tử, họ không hề nghi ngờ gì về mối quan hệ của họ.
La Khải Sơn cũng kịp thời hùa theo, cười nói: "Tiểu thư, Phí tiên sinh nói thật đấy, khi cô chọn chất liệu, thực sự không quan trọng có phù hợp hay không, chỉ là cô có thích hay không thôi."
Ân Tô Tô ngại Phí Nghi Chu đang cầm tập sách mẫu, cô không tiện xem nên chỉ đơn giản nhận lấy tập sách từ tay anh, vừa lật trang vừa thản nhiên nói: "Thật ra tôi không có yêu cầu gì về màu sắc và hoa văn, miễn là trông không tối tăm là được."
Vừa dứt lời, nữ trợ lý ở một bên đã kinh ngạc mở to mắt, buột miệng nói: "Da của cô trắng như vậy, mặc đồ màu huỳnh quang cũng sẽ không đen đâu."
Ân Tô Tô cười nói đùa: "Mọi người nịnh tôi hết lời này đến lời khác, tôi choáng váng không biết chọn cái nào luôn."
Vừa nói, cô chợt nhìn thấy một mảnh Tô La sọc đỏ nền đen, cô giơ lên cho Phí Nghi Chu xem.
"Màu này thế nào?" Ân Tô Tô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
Đôi mắt của cô quá sáng, như thể đang tập trung ngưng tụ những vì sao trong dải ngân hà, Phí Nghi Chu bị lóa mắt, trong lúc nhất thời xuất thần không trả lời.
Ân Tô Tô nhẹ giọng: "Phí tiên sinh?"
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn vải Tô La trong tay cô, thuận miệng gật đầu: "Đẹp. Cô thích là được."
"Anh cũng thấy đẹp, vậy lấy cái này đi." Ân Tô Tô cong môi cười nói: "Màu này ổn định và không lỗi thời, khá độc đáo, có thể làm cà vạt cho anh, cũng phù hợp với khí chất của anh."
Phí Nghi Chu nhìn thấy cô cười, khóe môi bất giác cong lên: "Nhìn phong cách ăn mặc thường ngày của cô, tôi còn tưởng cô sẽ chọn màu nhạt."
"Màu nhạt tôi cũng thấy đẹp, nhưng không hợp với anh lắm." Ân Tô Tô đưa tấm vải đã chọn cho La Khải Sơn, thuận miệng tiếp tục, "Những dịp anh thường tham dự thường chính thức và trang trọng, vẫn là màu tối thích hợp nhất."
Mặt mày Phí Nghi Chu lười biếng mang theo một tia vui mừng, anh nhìn thẳng cô: "Cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi."
"... Không có gì." Ân Tô Tô cười khô khan, nghĩ thầm, vốn dĩ anh là người thanh toán hóa đơn, tôi không nên nghĩ cho anh sao?
Bên kia, La Khải Sơn ghi lại màu sắc và hoa văn đã chọn, sau đó lấy một thước dây, cười nói: "Tiểu thư, phiền cô đứng lên một chút."
"Trước kia đều là chúng tôi làm công việc này." Cô trợ lý mỉm cười trả lời: "Tôi chưa bao giờ thấy thầy La đích thân đo."
"Được. Phiền thầy La rồi." Ân Tô Tô gật đầu, đặt túi xách xuống và đứng dậy.
La Khải Sơn nói: "Mời giơ tay."
Đúng lúc Ân Tô Tô làm theo, một giọng nói đột nhiên vang lên, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ làm."
Vừa nói xong, mọi người trong phòng đều sửng sốt.
La Khải Sơn kinh ngạc quay đầu lại, trên khuôn mặt tao nhã hiện lên vẻ khó hiểu hiếm thấy: "Phí tiên sinh, có vấn đề gì sao?"
"Không có gì." Phí Nghi Chu vừa nói vừa bước tới, cầm lấy thước dây từ tay La Khải Sơn, thái độ vừa xa cách lại vừa dịu dàng nhã nhặn: "Vợ sắp cưới của tôi không quen người khác đến gần cô ấy."
"Thì ra là vậy." La Khải Sơn mỉm cười gật đầu, bước sang một bên cầm giấy bút lên, chuẩn bị ghi chép.
Ân Tô Tô đặt hai tay bên sườn, nhìn chằm chằm Phí Nghi Chu.
Không lâu sau, mùi hương lạnh lẽo của anh xâm chiếm khoang mũi cô, bá đạo chiếm hết hơi thở của cô. Cô gồng mình bất động, cảm nhận được dây thước mềm mại quấn quanh cổ mình, đầu ngón tay lạnh buốt và cứng rắn của anh cũng nhẹ nhàng xoa xoa làn da ở động mạch cảnh của cô.
Chiều rộng vai, chiều dài cánh tay, chu vi cổ.
Sắc mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh như nước, đôi tay vốn thuộc về cấp trên nắm giữ tuyệt đối mọi quyền lực, cầm thước dây, trở thành người đo số đo chỉ phục vụ cô.
Phí Nghi Chu báo mấy con số, đều được La Khải Sơn viết ra không bỏ sót một nhịp nào.
Tiếp theo là vòng ngực.
Nhịp tim của Ân Tô Tô ngừng lại nửa nhịp, khi bàn tay của người đàn ông cầm thước dây lướt qua ngực cô, cuối cùng cô cũng đỏ mặt không tự chủ được.
Khoảnh khắc anh nghiêng người về phía trước, cô không khỏi mở to mắt, ghé sát tai trái trắng trẻo lạnh lùng của anh thì thầm: "Tôi có thói quen kỳ lạ này từ khi nào vậy?"
Mở miệng là điềm nhiên như không.
Nói dối không cần chuẩn bị bản thảo sao?
Cô đã được thiết lập thành một người kỳ lạ một cách bất ngờ.
Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh tự nhiên, cúi đầu ghé sát vào tai nhỏ của cô, dùng âm lượng chỉ mình cô nghe được nói: "Nếu thói quen này là kỳ lạ, vậy thì kỳ lạ một chút cũng không có gì không tốt."
"Ý anh là gì?" Ân Tô Tô bối rối nghiêng đầu.
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, vẫn là thần sắc lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Tôi hy vọng cô chỉ quen với việc gần gũi chạm vào tôi."
Lần này, Ân Tô Tô nghe rõ và cũng hiểu.
"Nhưng Phí tiên sinh, tôi là một diễn viên. Nghề nghiệp và công việc của tôi là tạo ra nhiều nhân vật khác nhau, không thể không tiếp xúc với người khác được." Cô không biết nên khóc hay nên cười, tiếp tục thấp giọng trả lời anh, "Nếu anh có những ý nghĩ và yêu cầu phi thực tế như vậy thì tôi chỉ có thể nói với anh, thật xin lỗi, anh chỉ có thể nhờ người khác kết hôn hiệp nghị mà thôi."
Sau khi đo vòng ngực xong, Phí Nghi Chu liếc nhìn con số trên thước.
Anh đọc ra một con số. Khi đo vòng eo của cô, anh vừa vòng tay thân mật ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nói: "Cô hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm?" Ân Tô Tô cau mày.
"Tôi hoàn toàn tôn trọng công việc của cô, sẽ không can thiệp một chút nào." Phí Nghi Chu nhìn vào mắt cô với vẻ điềm tĩnh bướng bỉnh, "Tôi chỉ hy vọng rằng ngoài công việc, cô sẽ chỉ quen với "vị hôn phu" của mình."
"..."
"Yêu cầu này chắc không tính là quá đáng?"
Những sợi dây trong tim như bị một bàn tay vô hình giật mạnh, làm rung chuyển những tầng sóng âm. Ân Tô Tô cảm thấy tai mình càng nóng hơn mà không rõ lý do, phải mất một lúc cô mới thấp giọng trả lời: "Đến lúc soạn bản thỏa thuận, thêm điều khoản này vào một trong những điều khoản, tôi có thể làm được."
*
Cả đêm, Ân Tô Tô bị giam cầm trong giấc mơ về Phí Nghi Chu.
Sáng sớm hôm sau, chỉ sau tám giờ, Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù lao tới cửa căn hộ của Ân Tô Tô, dùng chìa khóa mở cửa, vọt vào phòng ngủ bế Ân Tô Tô ra khỏi giường.
"Chị Tô Tô mau dậy!" Hứa Tiểu Phù dùng ngón tay mở mắt Ân Tô Tô, nói: "Cả đêm chị không trả lời điện thoại, tụi em còn tưởng chị có chuyện gì! Chị mau dậy đi!"
Ân Tô Tô buồn ngủ đến nỗi mí mắt không mở được, cô ôm chăn khóc lóc: "Sáng nay không có công việc, dậy làm gì trời..."
So với Hứa Tiểu Phù, cách thức gọi dậy của Lương Tịnh đặc biệt đơn giản và thô thiển.
Cô ấy trực tiếp cuộn Ân Tô Tô trong chăn rồi ném lên thảm, nằm xuống cạnh tai cô lớn tiếng: "Ai nói với em là không có việc! Tối qua web drama bên kia có thông báo ngắn gọn về việc tổ chức buổi họp nghiên cứu đọc kịch bản sáng nay, tất cả các nhân vật đều phải có mặt!"
Ngay khi lời này phát ra, Ân Tô Tô đã thành công tỉnh dậy.
Cô ngạc nhiên hỏi: "... Nghiên cứu đọc kịch bản? Mấy giờ bắt đầu?"
"Tám giờ rưỡi."
"Bây giờ mấy giờ?"
"Tám giờ năm phút."
"Mẹ kiếp!" Ân Tô Tô nhảy ra khỏi chăn và lao vào phòng tắm không thèm quay lại.
Mười phút sau, bộ ba lao vào chiếc BMW 5 Series của Lương Tịnh đậu ở tầng dưới với tốc độ nhanh nhất có thể, lái xe đến địa điểm.
Ân Tô Tô có tham gia một bộ web drama có tên "Sau sương mù dày" cách đây một thời gian, đây là một bộ ngôn tình lãng mạn hồi hộp nổi tiếng. Cô đã từng đọc kịch bản trước đó, nghe nói là chuyển thể từ một IP nhỏ, tổng thể văn phong rất tốt, cốt truyện mượt mà, nhân vật đầy đủ, được đánh giá là cấp B trên nền tảng.
Dù sao cũng là một tác phẩm nhỏ, kinh phí có hạn, dưới điều kiện và bối cảnh như vậy, một buổi họp đọc kịch bản đã được đặc biệt tổ chức, đủ để thể hiện ý đồ của đoàn làm phim.
Chạy nhanh vào phòng họp của tòa nhà, một căn phòng đầy rẫy các đạo diễn, nhà sản xuất và diễn viên đã có mặt.
Ngay khi cánh cửa mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
"Ngại quá, xin lỗi vì đến muộn..." Ân Tô Tô thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa vì chạy. Cô xin lỗi các đồng nghiệp, ngồi vào ghế của mình và mở kịch bản ra.
Đọc được vài trang, chợt nghe thấy phía sau có tiếng thì thầm.
Ân Tô Tô lặng lẽ nhìn lại, thấy những người đang thảo luận là một số cô gái trẻ, độ tuổi trung bình không quá 24. Họ đều là những nữ diễn viên phụ trong bộ phim.
Nhân vật phụ 1 hưng phấn hỏi: "Tin tức của cô có đáng tin cậy không đó?"
Nhân vật phụ 2 kiên quyết nói: "Chắc chắn. Bạn tôi là đồng biên kịch của bộ phim "Không mục chi mộ", cô ấy đã gửi cho tôi tất cả các vị trí. Bên kia cũng có một cuộc họp đọc kịch bản, Khúc Nhạn Thời hiện đang ở trong tòa nhà của chúng ta!"
Nhân vật phụ 1: "A a a! Khúc Nhạn Thời! Thần tượng của tôi! Tôi đã thích anh ấy từ lâu rồi. Không biết lát nữa chúng ta có thể gặp anh ấy xin WeChat được không?".
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Nhân vật phụ 2: "Thôi đi, người ta là đại ảnh đế, quan tâm cô mới là lạ."
...
Ân Tô Tô mở nước khoáng trước mặt và uống một ngụm.
Khúc Nhạn Thời trong miệng hai cô gái tất nhiên Ân Tô Tô biết.
Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc, ra mắt năm 19 tuổi. Bộ phim đầu tiên tham gia đã đoạt giải Kim Lộc cho diễn viên mới xuất sắc nhất, dựa vào khuôn mặt có nốt ruồi chu sa và kỹ năng diễn xuất đẳng cấp mà thoát vòng, thu hút hàng chục triệu người hâm mộ và trở thành KING Weibo của đêm hội Weibo năm đó.
"Không mục chi mộ" là tác phẩm đầu tiên của ảnh đế Khúc Nhạn Thời khi bước chân vào lĩnh vực phim truyền hình, ngay từ khi bắt đầu chuẩn bị đã thu hút được sự chú ý của tất cả các bên, nữ chính cũng là một trong những ngôi sao hot nhất trong ngành, Lăng Sở.
Chẳng trách hai cô gái nhỏ lại hưng phấn như vậy, Khúc Nhạn Thời được mệnh danh là gương mặt đẹp nhất làng giải trí châu Á, Ân Tô Tô đã gặp Khúc Nhạn Thời ba lần trước khi đi trên thảm đỏ, lần nào cô cũng rất kinh ngạc.
Đó là một khuôn mặt không thể diễn tả chính xác bằng bất cứ từ ngữ nào.
Lạnh lùng, ngang ngược, u ám, tan vỡ, 360 độ không góc chết.
Ra mắt mười ba năm, hot search đầy trời nhưng chưa từng để lại một hình ảnh xấu nào, cô gái nào có thể cưỡng lại được sức hút của Khúc thần?
Khi buổi đọc kịch bản kéo dài 45 phút, đạo diễn tuyên bố nghỉ giải lao 10 phút.
Ân Tô Tô bước ra khỏi phòng họp, cầm lấy cơm xíu mại bọc giấy từ tay Hứa Tiểu Phù và cắn một miếng. Rồi thở dài mãn nguyện.
Chà, không có loại thịt nào có thể thay thế được niềm vui của carbohydrate.
So với sự thích thú của Ân Tô Tô, Hứa Tiểu Phù có vẻ đặc biệt lo lắng. Cô ấy nhìn xung quanh rồi thì thầm: "Chị Tô Tô, chị ăn nhanh đi. Nếu chị Lương biết em mua cho chị một bữa sáng nhiều calo như vậy, chị ấy sẽ mắng em chết mất!"
"Xem em sợ chưa kìa." Ân Tô Tô thích thú nói, vẫy vẫy chiếc xíu mại trong tay, "Chị sẽ ăn ở chỗ khác, tránh liên lụy cái mạng nhỏ của em."
Hứa Tiểu Phù vô cùng biết ơn, chắp tay chào Ân Tô Tô.
Rời xa khu vực tập trung của đoàn phim, cô đi lang thang ăn xíu mại.
Một lúc sau, Ân Tô Tô đi đến cuối hành lang, vừa nhai xíu mại vừa nhìn khung cảnh đường phố qua cửa sổ.
Đang ăn, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng hát vang lên.
[Con đại bàng ngang ngược, khoác trên mình lớp bụi của năm tháng và hoàng hôn,
Khi nào mệt mỏi, khi nào nghỉ ngơi,
Khi nào mới có thể quay về.
Đàn nhạn bay về phương nam, bao phủ hàng ngàn dặm với mây vàng và tuyết dày,
Khi nào có thể ổn định, khi nào có thể cập bờ,
Khi nào mới có thể quay về.
Tôi muốn bắt chuyến tàu trở về nhà,
Nhẹ nhìn lại thành phố níu giữ tuổi thanh xuân của tôi.
Tôi muốn gió mang những suy nghĩ của tôi đi thật xa,
Nhẹ nhàng trao nó cho cô gái khó quên của tôi...]
Giọng hát khàn và trầm, rất dễ nghe. Nhàn nhạt và mơ hồ, như một giấc mơ, như một tia linh hồn vương vấn trong thế giới, bồng bềnh trong không trung.
Ân Tô Tô hơi giật mình, cũng quên cắn xíu mại, ngơ ngác quay lại và đi theo hướng hát.
Tiếng hát vang lên từ góc cầu thang.
Có một người đàn ông, một người đàn ông đang hút thuốc, mặc áo thun ngắn tay màu đen, mái tóc ngắn hơi dài sạch sẽ và mềm mại, rõ ràng không hề được chăm sóc chút nào, còn lộn xộn trên đầu. Anh ta dựa vào tường, nhắm mắt lại, ngâm nga, khói nhẹ phả ra từ miệng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Tòa nhà này còn có cửa sổ ở cầu thang nên buổi sáng trời không quá tối. Nhưng anh ta đang hướng về phía ánh sáng, thân hình bị bóng tối bao phủ, Ân Tô Tô nhất thời không nhìn rõ mặt anh ta.
Chỉ cảm thấy đây là người này từ tóc tai đến dáng vẻ có vẻ lười biếng và vô kỷ luật.
Trong lòng có ý niệm, liền sẽ thấy thần.
Ân Tô Tô ôm xíu mại đứng tại chỗ, đột nhiên tiếng hát bên tai biến mất, thay vào đó là một giọng nói trầm trầm mang theo nụ cười nhẹ, lạnh lùng hỏi: "Nghe có hay không?"
Sắc mặt Ân Tô Tô đột nhiên thay đổi, cô đã nghe thấy giọng nói này.
Người đàn ông cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô bằng một đôi mắt đen đầy hứng thú, khóe mắt hơi nhướng lên, trên đó có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trông giống như chu sa, đẹp đến mức suy sụp, ảm đạm và gây sốc.
Ân Tô Tô lắp bắp, phải rất lâu cô mới nói được vài từ: "Tiền bối Khúc."
Khúc Nhạn Thời kẹp điếu thuốc giữa các đầu ngón tay, ung dung dựa vào tường để nhìn cô. Hình tượng nghệ sĩ và người thường trời sinh có một khoảng cách, nhìn thoáng qua là có thể biết đây là đồng nghiệp.
Khúc Nhạn Thời nhướng mày: "Từ đoàn phim của chúng ta?"
"... Không phải ạ." Ân Tô Tô vẫn còn bối rối, cô trả lời theo phản xạ có điều kiện, "Tôi đến từ một đoàn phim khác, tình cờ cũng tổ chức cuộc họp đọc kịch bản ở đây."
Khúc Nhạn Thời: "Cô biết tôi ở đây?"
Ân Tô Tô: "Tôi không biết."
Khúc Nhạn Thời: "Vậy sao cô nói 'cũng'?"
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô xấu hổ, đang nghĩ trả lời chuyện này như thế nào, không thể nói rằng cô đã vô tình ăn phải dưa của anh ta sau khi nghe được người khác bàn tán đúng không?
Ngay lúc cô đang bối rối, Khúc Nhạn Thời lại lên tiếng. Hút xong điếu thuốc, anh ta dập tắt và ném vào thùng rác, "Lau miệng đi kìa."
Ân Tô Tô hoàn toàn không biết anh ta đang nói gì nên cô vẫn sững sờ bất động.
Khúc Nhạn Thời nhướng mi liếc nhìn cô, dường như không nói nên lời với người đồng nghiệp có phần ngốc nghếch này, anh ta im lặng vài giây, sau đó đôi chân dài đi về phía cô.
Ân Tô Tô vô thức muốn lùi lại, nhưng sau đó, một chút lạnh lùng trên môi cô lướt qua ngay lập tức.
"Ăn sáng còn đi dạo khắp nơi." Khúc Nhạn Thời cụp mắt xuống, dùng khăn giấy lau đi hạt cơm xíu mại trên đầu ngón tay, giọng điệu bình tĩnh và lười biếng, "Một cô gái hoạt bát như vậy, không chú ý hình tượng là không được nha."
...
Đối diện tòa nhà, camera zoom bấm nút chụp.
Tách.
*
Trụ sở Tập đoàn Phí thị.
Cuộc họp kéo dài từ 8 giờ 30 đến 11 giờ trưa, sau khi tuyên bố tan họp, một nhóm lãnh đạo cấp cao thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi phòng họp. Mãi cho đến khi rời khỏi khu vực văn phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, họ mới lén thở phào nhẹ nhõm và khẽ cất giọng.
Trợ lý Hà lặng lẽ đợi ở ngoài phòng họp, đã năm phút trôi qua nhưng Phí Nghi Chu vẫn chưa ra ngoài.
Anh ta nghi hoặc, liền bước đến cửa phòng họp và nhìn vào.
Phòng hội nghị đơn sắc rộng lớn, trống rỗng, không có một tiếng động, Phí Nghi Chu mặc vest, đi giày da ngồi ở ghế chính, cúi đầu nhìn cái gì đó.
Cửa sổ kính sát đất toàn cảnh sáng sủa và sạch sẽ phản chiếu khuôn mặt nghiêng điển trai của anh, sắc mặt lạnh lùng khó phân biệt.
Hà Kiến Cần giơ tay lên và gõ cửa.
Cộc cộc.
"Tiên sinh, buổi chiều ngài sẽ đi chơi golf với chủ tịch tập đoàn Hải Việt vào lúc hai giờ." Trợ lý Hà cung kính nói: "Đến giờ ăn trưa rồi ạ"
Phí Nghi Chu không nói gì, chỉ tắt màn hình điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.
Hà Kiến Cần theo sát hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn về nhà dùng cơm hay đi thẳng đến nhà hàng trên tầng 37?"
"Đến ngõ Chương Thụ."
Hà Kiến Cần rõ ràng là giật mình, ngập ngừng nói: "Vậy cuộc hẹn với chủ tịch Lữ bên kia..."
"Xin lỗi rồi dời lịch."
"Vâng."
Sau khi vào thẳng thang máy, Hà Kiến Cần nhanh chóng liên lạc với Trần Chí Sinh để thông báo tình huống bất ngờ cho anh ta. Sau đó, đúng lúc anh ta đang bối rối không hiểu do đâu mà sếp không vui thì một tin tức được đẩy lên trang chủ điện thoại di động của anh ta----
[Mối tình mới nhất của Khúc Nhạn Thời bại lộ, tình yêu mới đẹp đẽ và cảm động, nghi ngờ là nữ minh tinh Ân Tô Tô!]