Sau hơn hai mươi giờ bay, cuối cùng Lâm Xuân cũng trở về với vòng tay tổ quốc. Tại sân bay Đế Đô, hai người vừa mới xuống đã bị cục thi hành án mời lên xe, đi thẳng đến trụ sở chính của tổ chức chính phủ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng bầu không khí căng thẳng khiến Lâm Xuân đứng ngồi không yên. Cô không dám nói gì với Trần Sơ suốt chặng đường, im lặng cho tới lúc đến trụ sở chính.
Xe mới đến nơi đã có người đứng đợi trước cửa, cả hai vừa bước xuống xe đã bị dẫn vào trong.
Nhân viên của trụ sở chính lạnh lùng như vậy à? Không nói về những dự định tiếp theo mà chỉ dẫn người ta đi vào trong.
Lâm Xuân oán thán ở đằng sau, đi đến giữa đường bỗng có người giơ tay chặn cô lại.
“Sao vậy?” Cô sững lại, lên tiếng hỏi.
Trần Sơ nghe thấy giọng cô thì quay đầu nhìn.
“Trưởng phòng Quan muốn gặp Trần Sơ, người muốn gặp cô đang ở một phòng họp khác.” Thành viên cục thi hành án ngăn cô lại là một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, cô ấy ăn nói rất lễ độ nhưng lại mang gương mặt vô cảm.
Lâm Xuân vô thức nhìn sang Trần Sơ. Anh gật đầu với cô.
“Ừm.” Cô đành đi theo cô gái đến phòng họp khác.
Toà nhà văn phòng rộng lớn lặng yên đến lạ, không còn tiếng vang nào khác ngoài những tiếng bước chân. Trừ thành viên của cục thi hành đang dẫn đường ra, Lâm Xuân còn không nhìn thấy những người dị năng khác.
Đương lúc ngẫm nghĩ, hai người đã đi tới cửa phòng họp. Thành viên cục thi hành án tiến lên phía trước, mở cửa phòng, ra hiệu cho Lâm Xuân bước vào: “Cô vào đi.”
Cô thấp thỏm đi vào, vừa đặt chân xuống đã thấy có người đợi ở trong. Tại một đầu của chiếc bàn dài, có ba người dị năng đang ngồi ngay ngắn, hai nam một nữ, ánh mắt ba người nhìn thẳng vào cô.
“Lâm Xuân đúng không, mời ngồi.” Người phụ nữ ngồi ở giữa gật đầu với Lâm Xuân, ra dấu cho cô ngồi xuống.
Cô “À” lên, tự giác ngồi ở đầu bên kia bàn họp.
Cảnh này thật quen làm sao, rất giống với cảnh trong phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự thành phố lần trước.
“Đừng lo lắng, chỉ là xử lí việc chung theo thông lệ thôi, có một vài vấn đề muốn hỏi cô.” Người phụ nữ mỉm cười hoà nhã với Lâm Xuân: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lăng Tòng Đồng, đội trưởng đội Chu Tước ở Đế Đô.”
Đội Chu Tước? Lâm Xuân đã đọc tài liệu trên mạng, đội trưởng Lăng Tòng Đồng là người dị năng hệ hoả cấp S, cũng là đội trưởng nữ duy nhất trong bốn đội dị năng ở Đế Đô.
Cô cứ tưởng những người thức tỉnh dị năng hệ hoạ sẽ khá nóng tính, nhưng đội trưởng này lại có vẻ hiền dịu, giọng nói cũng êm ái.
“Chào chị, em là Lâm Xuân, nhân viên kế toán của tổ sáu ở thành phố Tấn.” Lâm Xuân bất giác thả lỏng hơn khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của đối phương.
“Nhân viên kế toán?” Lăng Tòng Đồng sửng sốt.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Lăng Tòng Đồng thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Xuân, vô thức lật lại tài liệu trước mặt mình, đây là bản tổng hợp những thông tin liên quan đến Lâm Xuân.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, em là người dị năng đã lên đến cấp S.” Một người dị năng cấp S sao lại là nhân viên kế toán trong tổ được.
“Thật ra đấy không phải dị năng của bản thân em mà là vật phẩm của em thôi ạ.” Lâm Xuân giải thích.
Lăng Tòng Đồng không quá ngạc nhiên với câu trả lời của cô, trước khi gặp mặt, bọn họ cũng đã điều tra về cô, cũng phát hiện ra dị năng của cô rất đặc thù. Dị năng không gian của cô đến từ mái tóc giả, sự tồn tài giống với vật phẩm hơn. Cô không chỉ có một vật phẩm mà còn có cả chiếc mõ có thể đối phó với pháp sư vong linh cùng với món đồ có tên là “nhóc hồ lô”, nghe nói đây là bản 2D của mấy đứa trẻ trong phim “Nhóc hồ lô”. Đây mới là những thứ đã được công khai, có lẽ cô còn có nhiều hơn số đấy.
Lăng Tòng Đồng hỏi tiếp: “Trong tài liệu mà tổ sáu gửi đến chỉ ghi rằng em là người dị năng cấp F, lại chỉ có dị năng không gian, nhưng theo chúng tôi phân tích, dị năng của em hay phải nói là vật phẩm của em không chỉ có mỗi dị năng không gian.”
Đây là đang muốn biết về đặc tính dị năng của cô.
– Đến khi về nước, mình sẽ đến trụ sở chính trước, tới lúc đó chắc chắn người của trụ sở sẽ hỏi em một vài vấn đề, chủ yếu sẽ liên quan đến sự kiện sau khi chúng ta mang bản đồ địa mạch vào trại Miêu. Anh đã nói tóm tắt với họ rồi, khi đó em cứ nói thật là được, đừng hoảng. Với cả, lúc trước em đã ngăn cản nghi thức hiến tế mười nghìn người tại concert khiến cho trụ sở chính chú ý đến dị năng đặc biệt của em rồi. Họ cũng sẽ hỏi về việc này, nếu em không muốn tiết lộ quá nhiều, tốt nhất là cứ chuẩn bị trước câu trả lời.
Anh Trần Sơ đã đoán ra hết tất cả.
Từ lúc máy bay cất cánh, Trần Sơ đã tính trước đến việc khi cả hai về nước sẽ bị trụ sở chính mời lên uống trà, thành thử anh đã dặn cô rất nhiều. Vậy nên bây giờ cô có thể bình tĩnh trả lời: “Năng lực của em là trao đổi vật phẩm.”
“Năng lực của em là trao đổi vật phẩm?” Khuôn mặt Lăng Tòng Đồng ánh lên vẻ kì lạ, hỏi: “Thế tại sao trong hồ sơ của em lại ghi là dị năng không gian?”
“Bởi vì lúc đấy em cảm giác mình mang dị năng không gian.” Lâm Xuân giải thích: “Em bỗng dưng thức tỉnh dị năng, khi ấy không biết gì hết, trên người chỉ có mỗi vật phẩm không gian nên em cũng vô thức nghĩ mình có dị năng không gian.”
Lăng Tòng Đồng kiên nhẫn hỏi: “Thế dị năng cụ thể của em là gì?”
Lâm Xuân chần chừ không nói như thể đang băn khoăn điều gì đó.
Dường như Lăng Tòng Đồng hiểu được nỗi lo ngại của cô, dịu dàng nói: “Em không cần phải nói rõ về đặc tính các vật phẩm của em, chỉ cần nói cho tôi biết em trao đổi nó như thế nào là được.”
Lâm Xuân lưỡng lự một lúc rồi đáp: “Em trao đổi bằng đá sức mạnh, hấp thu một số lượng đá nhất định sẽ đổi được vật phẩm.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Tòng Đồng nghe đến kiểu dị năng này nên lại càng tò mò hơn: “Cần bao nhiêu viên đá mới có thể giao dịch, đổi ra vật phẩm ngẫu nhiên hay mình được lựa chọn?”
Lâm Xuân: “Em không biết.”
Lăng Tòng Đồng cau mày.
Lâm Xuân: “Em không biết thật ạ, dị năng của em hay gài bẫy lắm, có lúc chỉ cần mười mấy viên đá đã rút ra được một vật phẩm rồi, nhưng có lúc hấp thu cả trăm viên cũng chẳng lấy được cái gì.”
Lăng Tòng Đồng: “Rút ra?”
Lâm Xuân gật đầu: “Vâng, đây là lí do vì sao em không biết vật phẩm sẽ như thế nào. Lần nào đổi vật phẩm cũng được tiến hành theo kiểu bốc thăm, mười lần rút thì chín lần trượt. Bốc vật phẩm cũng phải dựa vào ý trời, tác dụng cũng bình thường thôi ạ.”
Lăng Tòng Đồng mỉm cười: “Nhưng tóc giả và cái mõ của em có cấp bậc rất cao đấy.”
Lâm Xuân: “Cao gì ạ, còn không đánh nhau được! Đã thế còn siêu phí tiền!”
Lăng Tòng Đồng hơi bất ngờ khi nhìn vẻ mặt phẫn uất của cô, đấy là hai vật phẩm cấp S, trước đây chưa từng ai nhìn thấy bao giờ.
Lâm Xuân lấy luôn mái tóc của Sadako từ kho hàng ra ngoài, đặt bộ tóc trắng như tuyết lên bàn: “Mọi người nhìn đi, em mới dùng ba lần mà giờ nó đã hỏng rồi, phải cần hai mươi ngàn viên đá sức mạnh mới sửa được.”
“Hai mươi nghìn viên?” Đến cả Lăng Tòng Đồng cũng hoảng hốt khi nghe thấy con số này. Hai chục ngàn viên đá đủ để biến một người dị năng cấp F lên đến cấp A, vật phẩm này quá đắt.
Lâm Xuân gật đầu, sau đó nhìn Lăng Tòng Đồng với ánh mắt trông mong: “Đội trưởng Lăng, vật phẩm của em đã bị hư hại trong lúc di dời bản đồ địa mạch, trụ sở chính sẽ thanh toán đúng không ạ?”
Lăng Tòng Đồng: “Vật phẩm của em còn tác dụng nào khác ngoài việc dẫn người ta đi xuyên không gian không?”
Cô lắc đầu: “Không ạ, tác dụng các món đồ của em rất đơn giản, vật phẩm không gian chỉ có thể đi lại trong không gian thôi ạ.”
Lăng Tòng Đồng: “Vậy thì hiệu quả của việc sửa chữa vật phẩm không cao lắm.”
Lâm Xuân nghe mà nóng ruột: “Nhưng vật phẩm của em bị hỏng do phải đưa bản đồ vào không gian con mà ạ, anh Trần Sơ nói trụ sở chính chắc chắn sẽ chi trả cho em.”
Lăng Tòng Đồng cười gượng: “Em nói đúng, em đã lập công lớn trong việc di dời bản đồ vào không gian con, chúng tôi sẽ không để em chịu thiệt hại, chắc chắn sẽ hỗ trợ đá sức mạnh cho em.”
Bấy giờ Lâm Xuân mới vui trở lại: “Thế thì tốt quá ạ.”
Lăng Tòng Đồng nghiêng đầu nhìn cấp dưới ngồi bên trái mình, người đó đeo một chiếc kính rất dày, che đi đôi mắt màu xanh của mình, tay phải cầm bút viết hai chữ lên cuốn sổ: Nói thật.
Lăng Tòng Đồng tỏ tường, nhìn Lâm Xuân rồi hỏi tiếp: “Tôi muốn biết thêm về những gì đã xảy ra trong việc di dời bản đồ. Tại sao lúc ấy hai em không đến địa điểm mà trụ sở chính đã sắp xếp mà lại ra biên giới?”
Lâm Xuân trả lời một cách ngượng ngùng: “Lúc đấy em chưa định vị xong.”
Lăng Tòng Đồng cau mày, chuyện quan trọng như vậy mà còn mắc sai lầm, chắc chắn là đang nói dối. Chị không kìm được nhìn sang cấp dưới đang ngồi bên trái, thấy cậu ta lại viết hai chữ: Nói thật.
Lại nói thật?
Chỉ có thể nói rằng Lâm Xuân tốt số, dù có sai lệch trong việc xác định vị trí nhưng vẫn xuất hiện trong phạm vi mà không gian con bao trùm. Không, phải nói là Trung Quốc may mắn mới phải, vận mệnh quốc gia được phù hộ nên mới tránh khỏi tai hoạ thảm khốc lần này. Lăng Tòng Đồng chỉ nghĩ đến chuyện nếu Lâm Xuân định vị chệch hướng, không nằm trong giới hạn bao phủ của trại Miêu thì tình hình quốc tế hiện giờ đã phức tạp lắm rồi.
Lăng Tòng Đồng rời mắt, hỏi tiếp: “Sau khi tiến vào trại Miêu đã xảy ra chuyện gì?”
“Rất nhiều chuyện ạ, em kể chị nghe, ở trong đó…” Lâm Xuân kể về những gì phát sinh trong trại Miêu một cách sinh động, dùng những câu từ phóng đại để làm nổi bật sự khó khăn trong chuyến đi lần này của cả hai, quả là một kiếp nạn thập tử nhất sinh, cố gắng làm cho ba người ngồi đối diện mình thấy rằng, hai mươi nghìn viên đá sức mạnh rất đáng tiền.
Cùng thời điểm đó, ở một phòng họp khác trên tầng ba, Quan Trạch Dương – trưởng ban cơ mật cùng với một số nhà lãnh đạo cấp cao cũng đang ở đâu.
“Cậu hãy kể lại về những chuyện xảy ra trong trại Miêu, chúng ta cần nhiều thông tin hơn nữa.” Quan Trạch Dương nói.
Trần Sơ đã chuẩn bị tâm lý, thuật lại tất cả những gì đã diễn ra trong trại Miêu.
Mọi người trong phòng họp nghe xong ai cũng cau mày, giống hệt với tin tức đã nói trong điện thoại, không có thêm bất cứ chi tiết nào.
“Đại tư tế có thể xuyên qua dòng chảy không gian, chẳng lẽ Miêu Ca Vân cũng có năng lực này?” Có người lo lắng nói: “Mặc dù bây giờ trại Miêu đã đóng cổng nhưng các không gian con khác vẫn còn đang mở. Nếu bà ta muốn đến Trái Đất thì chỉ cần đổi sang một không gian mới, tìm bừa một người dị năng ngoại lai là đi ra được rồi.”
“Thật ra tôi có một suy đoán từ rất lâu về trước, linh thể cấp cao trong không gian con cũng có ý thức của bản thân, nhiều năm như vậy, có lẽ cũng có người ra ngoài được rồi.” Một ông cụ tóc bạc bỗng lên tiếng.
“Ông Hoa, ông có minh chứng gì không?” Quan Trạch Dương nhìn về phía viện trưởng viện nghiên cứu.
“Tôi không có bằng chứng, chỉ là một giả thiết hợp lí mà thôi. Giống như câu hỏi người ngoài hành tinh có thật hay không, không ai có thể chắc chắn được điều này nhưng mọi người vẫn tin trên Trái Đất vẫn có người ngoài hành tinh mà, huống chi không gian con còn thật sự tồn tại.” Ông Hoa nói.
“Trái Đất có linh thể của không gian con hay không cũng chẳng quan trọng mà trọng tâm ở đây là mục đích bọn họ tới địa cầu.” Đội trưởng đội Huyền Vũ cất lời: “Nếu bọn họ chỉ muốn rời khỏi thế giới lụi tàn và sống tại một vùng đất mới thì cũng không có gì sai cả. Điều e ngại ở đây là bọn họ có mục đích gì khác.”
“Mục đích gì?” Quan Trạch Dương hỏi.
“Tôi không biết.” Đội trưởng đội Huyền Vũ lắc đầu.
“Tôi lại có một suy đoán khác.” Ông Hoa lại lên tiếng.
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
“Nếu chúng ta là linh thể, vất vả lắm mới thoát khỏi không gian con và có một cuộc sống mới trên Trái Đất, vậy lí do gì khiến cho chúng ta gây ra những điều bất lợi cho Trái Đất?” Ông Hoa hỏi.
Mọi người chìm vào thinh lặng, ngay sau ấy gương mặt ai cũng biến sắc: “Xâm lược!”
“Đúng vậy, từ hồi trước tôi đã có suy đoán này, chỉ là không dám nói ra.” Ông Hoa thở dài: “Tại sao không gian con lại xuất hiện? Và tại sao nó lại chiếm đoạt người dị năng? Phương thức mở cổng lại là đá sức mạnh?”
“Bởi vì không gian con đang hấp thụ năng lượng Trái Đất.” Đường Thiên Nguyên nói.
Rất lâu về trước, viện nghiên cứu không gian đã đưa ra kết luận này.
“Không gian con hấp thụ năng lượng để làm gì?” Ông Hoa tiếp tục hỏi.
“Để tái sinh?!” Mọi người biến sắc.
“Cả những linh thể đó nữa.” Ông Hoa hỏi: “Một thế giới đã chết rồi nhưng cớ sao lại có nhiều linh thể như thế? Tại sao người chết trên Trái Đất lại không hoá thành linh thể như vậy? Và nguyên nhân nào khiến cho mọi bản sao trong không gian con chẳng hề thay đổi theo chu kì?”
“Bởi vì bọn họ chưa chết hoàn toàn.” Quan Trạch Dương men theo lời ông Hoa nói để đưa ra một kết luận mà chính bản thân cũng không dám tin tưởng.
“Đúng vậy.” Ông Hoa khẳng định chắc nịch: “Không chỉ những linh thể cấp cao chưa chết mà cả thế giới đó cũng chưa tàn lụi. Tôi nghĩ rằng không gian con bị một sức mạnh quy tắc khổng lồ nào đó che phủ, sức mạnh này cho phép mọi người trong thế giới đó tồn tại dưới dạng linh thể, để cầu nguyện một ngày nào đó họ có thể sống lại.”
– Chu kì của bản sao là do sức mạnh quy tắc cố định thời gian và không gian, trong thời không đấy, linh thể chỉ có thể lặp lại cuộc sống của khoảng thời gian đó, sở dĩ họ không thể lưu giữ kí ức có lẽ là do thế giới không có đủ năng lượng. Điều này còn chứng minh sự kết nối giữa không gian con và Trái Đất là để nó hấp thụ năng lượng địa cầu.
Đội trưởng đội Huyền Vũ hỏi: “Nếu giả thiết của ông là thật, vậy không gian con xâm lượng Trái Đất bằng cách nào? Chẳng lẽ nó muốn hút cạn năng lượng của Trái Đất để tái sinh lại thế giới của họ? Nếu đó là sự thật thì chúng ta không cần lo lắng gì hết, với tốc độ hiện giờ, có lẽ mấy nghìn năm nữa họ cũng chưa hút hết được. Mà trong thời gian này, chúng ta đã nghĩ ra cách tiêu diệt không gian con rồi.”
Mọi người đã thả lỏng hơn sau khi nghe phân tích của đội trưởng. Đúng vậy, dẫu rằng mỗi năm có rất nhiều người dị năng phải bỏ mạng trong không gian con, nhưng bọn họ cũng lấy rất nhiều đá sức mạnh của nó ra ngoài. Nếu phải so sánh về nguồn năng lượng bị hao tổn, thật ra hai bên cũng chẳng chênh nhau là bao.
“Có phải mọi người đã quên rồi không?” Ông Hoa lại thở dài.
“Quên cái gì?” Tất cả quay phắt về phía ông, nhưng ông lại nhìn Trần Sơ – người vẫn luôn im lặng nghe mọi người phân tích từ nãy đến giờ.
Tim anh khẽ đập, cũng có chút phỏng đoán của mình.
“Vật phẩm tai hoạ.” Ông Hoa nói: “Phải mất hàng chục triệu năm để dựng nên nền văn minh nhân loại, nhưng để huỷ diệt nó thì chỉ cần một thảm hoạ khủng khiếp là đủ. Bản đồ địa mạch, dịch bệnh, có lẽ sẽ còn những thứ khác nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu những linh thể cấp cao mang chúng đến Trái Đất? Nếu mục đích của bọn họ là lợi dụng đống vật phẩm tai hoạ để hấp thu năng lượng Trái Đất và nuôi dưỡng không gian con thì sao?”
Một trận động đất có nghĩa là mấy chục triệu sinh mạng.
Lòng Trần Sơ chấn động, anh nghiêng người sang, chạm vào ánh mắt sâu xa đang nhìn mình chằm chằm của Đường Thiên Nguyên.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Sơ: Định giết người diệt khẩu à?
Hết chương 104.