Chương 1213
Thoát khỏi cõi chết không còn đủ để khái quát những gì họ đã trải qua nữa rồi.
Hai người em nhìn anh, anh nhìn em, thế mà lại không có nhiều lời muốn nói, đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi, có lẽ là có quá nhiều lời muốn nói nên không biết phải nói gì trước.
“Em thật sự có thai rồi à?” Quan Triều Viễn đột nhiên nói một câu.
“Đúng vậy, anh sắp làm bố rồi.” Tô Lam nhìn đôi mắt không khỏi trở nên ẩm ướt của Quan Triều Viễn.
“Anh sắp làm bố rồi, anh thật sự sắp làm bố rồi!” Ánh mắt Quan Triều Viễn dán vào bụng Tô Lam, đưa tay sờ sờ, “Nhưng mà…”
Nụ cười trên mặt anh đột nhiên biến mất.
Khi biết tin Tô Lam mang thai, phản ứng đầu tiên của anh đương nhiên rất phấn khích, nhưng khi nghĩ đến bản thân…
Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn đặt trên bụng dưới của mình, “Đã ba tháng rồi, em biết anh đang nghĩ gì, nếu như đứa bé đến rồi thì chúng ta sẽ chấp nhận nó, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, được không?”
“Được, anh chấp nhận nó!” Quan Triều Viễn gật đầu lia lịa như một đứa trẻ, một lần nữa ôm Tô Lỵ vào lòng.
“Tô Lam, anh rất nhớ em, vô cùng vô cùng nhớ em.”
“Em cũng vậy…”
Nghĩ đến quãng thời gian đau khổ đã trải qua trong quá khứ, nước mắt Tô Lam lại trào ra.
Hơn hai tháng qua giống như một khảo nghiệm sinh tử, lúc đầu cô còn tưởng rằng Quan Triều Viễn thật sự đã chết rồi, hận không thể đi theo Quan Triều Viễn, sau đó đưa bé này đột nhiên tới.
Lúc đó, cô mới bắt đầu nhen nhóm hi vọng sống, sau đó cô biết Quan Triều Viễn vẫn chưa chết, lao vào hành trình đi tìm anh, lại là thập tử nhất sinh.
May là cô đã kiên trì được.
May là cô vẫn còn sống.
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng hôn lên mắt Tô Lam, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Anh biết rằng mình có lỗi với Tô Lam, anh lại khiến cô khóc.
Nhưng khi hôn lên từng giọt nước mắt của Tô Lam, anh đã thầm thề rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ để Tô Lam rơi nước mắt nữa.
“Tô Lam, xin lỗi em, là anh không tốt.”
Môi của Quan Triều Viễn áp lên môi Tô Lam, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Hơn hai tháng qua, không biết bao nhiêu lần anh hôn cô trong mơ, bây giờ cuối cùng giờ anh cũng hôn cô thật rồi.
Tô Lam vừa khóc vừa tiếp nhận nụ hôn của Quan Triều Viễn, cô nào phải chưa từng ôm hôn anh trong mơ chứ?
Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam, hận không thể ôm cô vào trong cơ thể mình.
Anh điên cuồng hôn lên môi cô, không thể dừng lại.
Quan Triều Viễn vẫn mút môi Tô Lam thật mạnh, giống như có hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Tô Lam cũng không từ chối, chỉ phối hợp với nụ hôn của anh.
“Chị!” Một giọng nói không hoà hợp vang lên ngoài cửa.