Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2313




Chương 2882

“Phụt..”

Tô Lam đang uống canh, nghe hỏi thế thì sặc nước ho khan.

Quan Triều Viễn nhíu mày, tay nhẹ nhàng vỗ võ giúp cô xuôi xuôi Anh bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Tống Chỉ Manh: “Mấy ngày nữa rồi về.”

Tống Chỉ Manh cười khanh khách nhìn Tô Lam: “Tô Lam dễ thương thể này, ông cụ sẽ thích lắm”

Tô Lam săc đến không nói được lời nào.

‘Vất vả mãi mới xuôi được, gương mặt đã đỏ bừng cả lên.

Cô cực kỳ ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn: “Đưa, đưa em về á?”

Quan Triều Viễn gật đầu: “Ừm.”

Tống Chỉ Manh thấy phản ứng của cô thế, không khỏi tò mò: “Triều Viễn, sao lại có chuyện này thế, sao chú lại không nói chuyện đó cho Tô Lam thế Giờ này tâm tình của Tô Lam cũing khá là phức tạp.

Bởi vì cho đến bây giờ Quan Triều Viễn cũng vẫn chưa nói chuyện này cho cô nghe.

Cho nên cô mới cho rằng Quan Triều Viễn không có tính đưa mình về nhà Quan Triều Viễn rút khăn giấy đưa cho Tô Lam, nói như không sao cả: “Chuyện nhỏ như này, cần nói trước sao?”

Tô Lam với Tống Chỉ Manh nhìn anh với vẻ mặt mơ màng. Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Một lúc sau, Tống Chỉ Manh không nhịn được giơ ngón cái: “Chú trâu bò! Đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, thế mà chú nói là chuyện nhỏ”

Quan Triều Viễn không thèm để ý uống nước canh, động tác tao nhã: “Tôi chỉ thấy việc đưa em ấy về nhà là chuyện nhỏ, chẳng qua là vừa lúc vào dịp đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội thôi”

“Không cần khẩn trương như thế đâu”

Nói xong, anh liếc mắt nhìn Tô Lam.

Tô Lam rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong ánh mắt đó: Anh không nói cho mình biết, là vì biết mình sẽ khẩn trương.

Rồi sau đấy ngày nào cũng sẽ bất an, lo được lo mất.

Trong nháy mắt, cảm giác lạ lạ trong lòng cô trỗi dậy, thật ấm áp.

“Thật không ngờ tới, Quan Triều Viễn lạnh lùng vô tình lại có tấm lòng tinh tế đến thế, chẳng lẽ đây là tình yêu đích thực trong truyền thuyết sao?”

Tống Chỉ Manh nói đến đây, hai tay chống cảm, vẻ mặt hâm mộ cực kỳ.

Quan Triều Viễn hừ lạnh: “Chị vẫn nên nghĩ cách làm sao chinh phục được tình yêu đích thực của mình đi, đừng có chối bảo lần này chị ở đây không phải vì người ta”

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tống Chỉ Manh nháy mắt liền đơ ra.

Cô vội nhíu mày, phất tay: “Rốt cuộc chú có đạo đức nghề nghiệp không thế hả? Ăn cơm thì ăn cơm đi, nói đến chuyện này làm gì, ăn cơm mà cứ nói vòng vo như vậy thì có ý nghĩa gì?

Vòng Bỗng nhiên Tống Chỉ Manh liền cảm thấy không muốn ăn nữa.

Cô im ảng bỏ đũa xuống.

Quan Triều Viễn cũng nhìn cô: “Ấn no rồi hả?”

Tô Lam gật đầu: “Bác sĩ Tân bảo em mới khỏi bệnh, không nên ăn nhiều lắm”

‘Tống Chỉ Manh ngồi bên nhìn theo lắc đầu: Tô Lam, chị thấy em nên ăn nhiều hơn chút nữa ấy, ăn nhiều mới dễ đẻ nha!”

Tô Lam đầu đầy vạch đen.

Lời nói của Tống Chỉ Manh làm Quan Triều Viễn nhớ đến hôm đó, cảnh ngày ấy anh tìm thấy gói thuốc Tô Lam trộm uống.

Sắc mặt cô đen thêm vài phần.

“Chị im đi cho tôi”

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Chỉ Manh Ăn cơm xong, Quan Triều Viễn lại bế Tô Lam về giường.

Bệnh nặng mới khỏi, Tô Lam làm cái gì cũng không có tỉnh thần.