[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 143: Phản Đòn


Trong căn phòng u ám, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn càng làm tăng thêm vẻ kinh dị.

Tên Lâm Chấn, gã đàn ông già nua với cái bụng mỡ đầy lông lá, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo trên người, lộ ra thân hình ghê tởm.

Từng bước hắn tiến về phía Tô Tử Hạ, vẻ mặt dâm đãng hiện rõ trên từng nếp nhăn xấu xí. Hơi thở hắn nặng nề, gấp gáp, như một con thú đói mồi không còn đủ kiên nhẫn.

Hắn leo lên giường, ánh mắt thèm khát hướng thẳng về phía Tô Tử Hạ, như thể trong mắt hắn, cô chỉ là một con mồi đang chờ bị săn đuổi.

Hắn cười đắc thắng, không hề lo ngại về sự phản kháng yếu ớt của cô gái mảnh mai trước mặt. Trong mắt hắn, Tô Tử Hạ chỉ là một con búp bê xinh đẹp, dễ dàng bị khống chế, và điều đó khiến hắn thêm phần tự mãn.

"Rầm!"

Tiếng va chạm vang vọng, thân hình Lâm Chấn đổ xuống sàn một cách nặng nề. Cơn đau khiến hắn gần như muốn hét lên, từng khúc xương như gãy vụn ra.

Hắn nằm co rúm trên sàn, mặt méo mó vì đau đớn. Bất ngờ trước sự tấn công không lường trước này, hẳn cất giọng lắp bắp, đầy giận dữ:

"Con đàn bà khốn kiếp, mày dám đánh tao à?!"

Cú đá bất ngờ và mạnh mẽ từ chân Tô Tử Hạ khiến cơ thể to lớn của Lâm Chấn lảo đảo. Tiếng động lớn vang lên khắp phòng khi thân người đồ sộ của hắn bị hất mạnh xuống sàn nhà.

Cơn đau nhói lên tức thì, như hàng trăm lưỡi dao đâm xuyên qua cơ thể hắn, cảm giác đau đớn khiến hắn không thể cử động ngay lập tức.



Trước mặt hẳn, Tô Tử Hạ đứng sừng sững, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống kẻ thù đang nắm lăn lộn dưới chân mình.

Hai tay cô vẫn bị trói chặt, nhưng điều đó không hề làm giảm đi khí chất mạnh mẽ và kiên quyết của cô.

Dù đôi tay bị kìm kẹp, nhưng đôi chân của cô đủ sức mạnh để đạp tên Lâm Chấn văng ra xa. Sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể mảnh mai ấy khiến hắn không khỏi kinh ngạc.

Không chút do dự, Tô Tử Hạ cắn chặt răng, dùng miệng kéo dây trói. Từng nút dây lỏng lẻo bị cô gỡ bỏ một cách dễ dàng.

"Thật là đồ già ngu ngốc""

Cô thầm nghĩ.

"Trói người mà còn không biết thắt chặt, dễ dàng như thế này thì làm sao mà trói được tôi.

Trong khi Lâm Chấn vẫn đang vật lộn với cơn đau từ cú ngã, Tô Tử Hạ đã hoàn toàn tự giải thoát khỏi dây trói.

Gã đàn ông tuổi đã cao, sau cú ngã trời giáng, phần hông của hẳn đau đến mức không thể đứng dậy ngay lập tức.

Hắn trồng như một con thú già yếu, không còn đủ sức lực để phản kháng hay đứng lên đối đầu với cô.

Trong lúc hắn còn chưa hoàn hồn, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: Làm sao cô ta lại có sức mạnh đến vậy?

Tô Tử Hạ bước về phía chiếc bàn nhỏ, nơi Lâm Chấn đã chuẩn bị sẵn những dụng cụ kinh tởm để tra tấn và hành hạ cô.



Nhưng giờ đây, chúng sẽ trở thành công cụ đề cô sử dụng chống lại hắn. Cô cầm lấy chiếc roi da, thứ mà hắn định dùng để tra tấn cô, và quay lại nhìn hắn với ánh mắt đầy quyết tâm.

Suốt ba năm qua, cô đã không ngừng luyện tập võ thuật, không phải vì muốn trở thành ai đó mạnh mẽ, mà vì cô biết rằng trong thế giới đầy hiểm nguy này, cô cần phải tự bảo vệ mình.

Những kỹ năng mà cô đã rèn luyện giờ đây trở thành vũ khí quý giá, giúp cô lật ngược tình thế trong khoảnh khắc nguy cấp nhất.

Bước từng bước đến gần tên Lâm Chấn đang cố gắng lết dậy, Tô Tử Hạ không còn vẻ yếu đuối hay sợ hãi như trước.

Cô dùng một lực mạnh mẽ kéo lấy thắt lưng của hắn, trói chặt đôi tay của hắn lại phía sau, buộc hắn vào tình thế không thể phản kháng. Hẳn giãy giụa, nhưng những cơn đau âm ỉ từ cú ngã khiến hẳn không thể vùng lên như ý muốn.

Tô Tử Hạ đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lẽo và kiêu hãnh nhìn xuống. Dù hoàn cảnh trước đây có bất lợi, cô không bao giờ quên bản thân là ai.

Giờ đây, cô hoàn toàn nắm quyền kiểm soát. Cô dùng chân nhấn đầu hắn xuống nền gạch lạnh lẽo, ép hắn vào vị trí hoàn toàn dưới trướng của cô.

"Là tôi đã cảnh cáo ông trước"

Cô cất giọng, từng từ từng chữ như dao cắt xuyên qua lòng tự tôn của hắn.

"Nhưng ông không chịu nghe. Đồ đầu heo ghê tởm!"

Lâm Chấn nằm trên sàn, nhục nhã và bất lực, chỉ có thể cảm nhận sự cay đắng và giận dữ dâng trào trong lòng.