Sáng hôm sau, Tô Tử Hạ tỉnh dậy với cơ thể ê ẩm, từng khớp xương như còn nhớ lại đêm dài vừa qua. Cô không khỏi thầm trách Mặc Cận Ngôn vì đã dày vò mình đến tận gần sáng. Ánh nắng dịu nhẹ tràn qua cửa sổ, rọi sáng căn phòng, khiến cô rúc sâu hơn vào chiếc chăn ấm, cảm nhận sự tĩnh lặng trong không gian xung quanh.
Chậm rãi mở mắt, Tử Hạ đưa tay xoa nhẹ bờ vai, miệng lẩm bẩm trong lòng, hờn dỗi người đàn ông vừa rời đi chưa lâu. Ngồi dậy, cô liếc sang bên cạnh giường và thấy đống tài liệu dày cộp mà Mặc Cận Ngôn mang về từ công ty.
Chất đống là thế, nhưng anh chẳng hề động đến, để yên chúng trong góc, ưu tiên dành thời gian bên cô. Cô chợt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn vào không gian vắng lặng mà thấy lòng như ấm lên.
Chắc chắn, Mặc Cận Ngôn đã rời khỏi nhà từ sáng sớm để đến công ty xử lý công việc còn dang dở. Dù vậy, trước khi đi, anh vẫn không quên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, như một lời chào tạm biệt dịu dàng. Cô có thể hình dung anh đã yêu cầu dì Thẩm chuẩn bị một bữa sáng thanh đạm cho mình như thường lệ.
Từng hành động nhỏ của anh đều tỉ mỉ và chu đáo, khiến cô không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Chậm rãi bước xuống giường, cô nhìn quanh căn phòng một lượt rồi rời khỏi đó, bước về phía nhà bếp để dùng bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Cẩm Viên sáng nay thật yên tĩnh. Tô Tử Hạ bước xuống từng bậc cầu thang, mỗi bước đi đều cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản. Cuộc sống an nhàn, bình dị bên cạnh người chồng thành đạt và yêu thương mình khiến cô cảm nhận rõ sự sung túc và viên mãn.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày sống bình lặng như thế này. Bên cạnh một người đàn ông vững chắc như Mặc Cận Ngôn, cô chẳng cần bận tâm đến những lo toan của cuộc sống, chỉ cần tận hưởng sự bình yên trong từng khoảnh khắc.
Đôi khi, cô mỉm cười tự nhủ rằng, cô thật may mắn khi được sống bên người đàn ông ấy, một người luôn khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc.
Cô ngồi xuống ghế, bữa sáng đã được bày sẵn, với những món ăn thanh đạm mà dì Thẩm chuẩn bị cẩn thận. Từng miếng bánh, từng ngụm trà ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Những suy nghĩ bâng quơ chợt ùa về, như thể cô đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào. Cô tự nhủ rằng cuộc sống sẽ mãi mãi như thế này, bình yên và giản đơn. Tuy nhiên, những phút giây an lành ấy không kéo dài lâu. Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên, rồi nhìn về phía dì Thẩm đang tiến ra cửa. Một vài phút sau, dì quay lại, cầm theo một phong bì nhỏ, đặt trước mặt Tô Tử Hạ.
"Có người gửi cho phu nhân, nhưng không ghi thông tin gì cả" - dì Thẩm nói, giọng có chút lo lắng.
Tô Tử Hạ nhíu mày, nhìn phong bì một cách nghi ngại. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác bất an không thể giải thích được. Cô từ tốn mở phong bì, cố giữ vẻ bình tĩnh trước dì Thẩm. Nhưng khi những bức ảnh bên trong hiện ra, tay cô bỗng run lên.
Đôi mắt cô mở to, không tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Những bức ảnh chụp lại cảnh mẹ cô, người phụ nữ mà cô luôn yêu thương, bị trói trong một căn nhà tồi tàn. Trên người bà là những vết thương bầm tím, như thể bà đã phải chịu đựng những trận đòn đau đớn.
Tô Tử Hạ cố gắng kìm nén sự sợ hãi, đặt những bức ảnh xuống bàn, nhìn dì Thẩm với một ánh mắt bình tĩnh nhất có thể.
"Cảm ơn dì, dì có thể đi nghỉ ngơi, tôi sẽ xem qua thứ này một chút" - cô nói, cố giữ giọng nói không run rẩy.
Khi dì Thẩm quay đi, Tô Tử Hạ nhanh chóng cầm lấy phong bì, kiểm tra kỹ lưỡng. Trong đó không chỉ có những bức ảnh của mẹ cô, mà còn một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ viết tay lạnh lùng.
"Muốn mẹ cô sống, đến địa chỉ XXX.XXX.XXX gặp tôi. Bất cứ ai biết được chuyện này, thì chuẩn bị nhặt xác bà ta."
Cô cảm thấy cả cơ thể mình run lên, trái tim như ngừng đập. Sự sợ hãi và lo lắng lập tức tràn ngập trong lòng. Từng dòng chữ trên mảnh giấy như cứa sâu vào tâm trí cô, khiến cô choáng váng.
Tô Tử Hạ cố gắng hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Dòng suy nghĩ trong đầu cô trở nên hỗn loạn. Tô Tử Yên đã bị đuổi khỏi Tô Gia, và không thể nào cô ta có đủ khả năng đột nhập vào gia đình và bắt cóc mẹ cô. Nhưng nếu không phải là Tô Tử Yên, thì ai có thể đứng đằng sau chuyện này?
Không chút do dự, cô nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi phòng, chạy thẳng lên lầu, nơi cô đã để lại túi xách và điện thoại. Trong lòng cô không ngừng vang lên tiếng cầu nguyện, mong rằng đây chỉ là một trò đùa ác ý.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng mọi thứ đều là thật. Người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ cô, và nếu cô không hành động nhanh, có thể bà sẽ gặp nguy hiểm.
Lật đật chuẩn bị những đồ cần thiết, Tô Tử Hạ tìm địa chỉ được ghi trong tờ giấy, nó dẫn đến một căn nhà hoang ở ngoại ô. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra trong kiếp trước, khi mẹ cô cũng đã ra đi vì cô. Nước mắt cô trào ra, nhưng cô vội gạt đi. Giờ đây không phải là lúc để yếu đuối. Dù người đứng sau có là ai, dù đó là Tô Tử Yên hay kẻ thù nào khác, cô thề sẽ không để bi kịch đó lặp lại.
Cô dứt khoát rời khỏi phòng, hướng ra cửa, lòng dâng lên sự quyết tâm mãnh liệt. Lần này, cô sẽ không để mẹ phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.