Tô Tử Hạ cố giăng co, cố vùng vầy hết sức mình, nhưng sức lực yếu ớt của cô không đủ để chống lại đám đàn ông to lớn và mạnh mẽ. Bọn chúng vây quanh, tay chân nặng trịch không cho cô một cơ hội nào để trốn thoát. Mặc dù vậy, trong đôi mắt vẫn ánh lên một tia cứng cỏi, kiên định, không hề run sợ trước sự hung bạo của chúng.
Từ trong góc tối, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy sự độc ác của Tô Tử Yên vang lên, từng chữ tựa như những lưỡi dao lạnh lẽo xuyên thẳng vào trái tim Tô Tử Hạ:
"Đế tôi xem cô còn có thể cứng đầu tới đâu."
Người đàn ông bên cạnh siết chặt tay Tô Tử Hạ, kéo mạnh khiến cô lảo đảo suýt ngã. Cô nghiến răng, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Tô Tử Yên, trái tim đau đớn nhưng không chút run sợ. Từng giọt mồ hôi lạnh lẽo trượt xuống, hòa lẫn với dòng nước mắt chưa kịp khô trên đôi gò má nhợt nhạt của cô.
Cô yếu ớt phản kháng, dùng chút sức lực còn sót lại, cố vùng vẫy thoát khỏi sự kiểm kẹp của những kẻ đang giữ chặt tay mình. Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Tô Tử Hạ đột nhiên cảm thấy một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào bụng, cơn đau nhói lên, khiến cô như bị xé toạc từ bên trong.
Cô đau đớn gập người lại, đôi chân rã rời, không còn sức để đứng vững. Rồi lại thêm những cú đánh vào chân, vào người, mỗi cú đánh là một nhát dao cứa vào lòng tự tôn của cô.
Cảm giác đau đớn hòa quyện cùng sự mệt mỏi làm cho ý thức của cô mờ đi. Thế giới xung quanh trở nên mờ ảo, mọi thứ như xoay vòng trước mắt. Trong sự đau đớn và hoang mang ấy, cô chợt thấy cánh cửa phía xa từ từ mở ra. Một hình bóng cao lớn dần hiện lên trong ánh sáng yếu ớt, mang đến cho cô một tia hy vọng mong manh.
"Là... Cận Ngôn sao?"
Cô thều thào, đôi mắt nhoè đi, nhưng trong lòng vẫn nhận ra bóng hình ấy là chồng mình - Mặc Cận Ngôn. Anh xuất hiện ở đây, đứng ngay trước mặt cô, mang đến sự ấm áp trong cái lạnh lẽo tột cùng
Anh bước tới, nhẹ nhàng nâng cô lên, đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng ôm lấy thân thể yếu ớt của cô. Cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh vuốt nhẹ lên đầu mình, giọng nói trầm ấm khẽ thì thầm bên tai:
"Anh đến cứu em đây."
Nước mắt cô khẽ rơi, cảm giác an toàn lấp đầy trái tim, xóa nhòa mọi đau đớn. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy mọi thứ như tan biến, chỉ còn lại cô và anh, cùng chia sẻ hơi ấm trong vòng tay của nhau.
Cô cố gắng vươn tay lên, muốn chạm vào đôi má thân thuộc của anh, nhưng bàn tay cô chưa kịp chạm vào, một làn nước lạnh đột ngột dội thẳng vào người cô. Lạnh buốt, cái lạnh thấm vào da thịt, khiến cô bừng tỉnh, nhận ra tất cả chỉ là ảo giác do cô tự tưởng tượng ra.
Trước mặt cô bây giờ không phải là Mặc Cận Ngôn, mà vẫn là Tô Tử Yên. Cô ta cười nhạt, nhìn Tô Tử Hạ đang run rẩy, ngơ ngác trong cơn hoang tưởng vừa bị phá tan.
"Mở mắt ra đi, tôi còn nhiều thứ phải tính sổ với cô, đừng nghĩ cứ nhắm mắt là tôi không làm gì được"
Tô Tử Yên cười độc ác, ánh mắt lấp lánh sự tàn nhẫn.
Cơn choáng váng vẫn chưa tan hẳn, nhưng Tô Tử Hạ nhận ra mình đã ngất đi từ lúc nãy. Cô bị Tô Tử Yên dội nước lạnh để tỉnh lại, kéo cô trở về thực tại phũ phàng. Cảm giác an toàn mong manh mà cô vừa ôm giữ tan biến, thay vào đó là sự trống rỗng và nỗi đau kéo dài khắp cơ thể.
Ngước lên, cô thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tử Yên, gương mặt của cô ta chứa đầy sự thỏa mãn khi thấy Tô Tử Hạ bị hành hạ đến thế này. Hy vọng về một sự giải thoát, về việc Mặc Cận Ngôn sẽ đến cứu mình, tan vỡ như một giấc mộng phù phiếm. Tô Tử Hạ nuốt nước mắt vào lòng, cắn chặt môi để không bật ra tiếng nấc.
Bên cạnh, cô cảm thấy mẹ mình cũng đang bị trói chặt, thân hình bà run rẩy trong sự yếu đuối và sợ hãi. Nhìn mẹ trong tình trạng ấy, Tô Tử Hạ càng thêm đau đớn, trái tim cô bị bóp nghẹt bởi cảm giác bất lực và tuyệt vọng. Lúc này, cô nhận ra mình không có cách nào để thoát khỏi nơi này, không có một lối thoát nào dành cho cả cô và mẹ.
Trói buộc bởi dây thừng và sự tàn nhẫn của số phận, Tô Tử Hạ không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn đau xuyên qua cơ thể, nhưng trong lòng vẫn giữ lại một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Răng Mặc Cận Ngôn nhất định sẽ tới!