[ Nhà hoang ngoài bìa rừng Thiên lâm, An Quốc ]
Hạ Trác Quân: Vậy thì không cần phiền Vương Gia đâu, Có Vân cô nương là đủ rồi.
Nội tâm Vũ Thiên Vân:" Hai cái người này cứ như có thù với nhau ấy nhỉ?"
Vũ Thiên Vân: ây da Vương gia à, ta cũng muốn đi tham quan thêm, hơn nữa sẵn dịp Điện Hạ đây mở lời ta đi với ngài ấy cũng được mà.
[ Hạ Trác Quân cười mỉm, An Thiếu Kỳ lộ ra vẻ mặt không vui, Vũ Thiên Vân im lặng một hồi thấy có gì không đúng liền nói tiếp ]
Vũ Thiên Vân: à thì…ta và ngài ấy đều không biết rõ nơi đây bằng ngài, chi bằng ngài đi cùng nha? thấy sao?
[ An Thiếu Kỳ ngồi xuống ghế uống trà ]
An Thiếu Kỳ: Nếu như Vân Nhi đã nói vậy thì ta miễn cưỡng đi cùng.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: " hẳn là miễn cưỡng ha, rõ ràng là cũng muốn đi mà cứ thích giả bộ"
Vũ Thiên Vân: Vậy thì tốt quá rồi…
[ Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động như đang đánh nhau, tiếng binh khí va vào nhau làm mọi người chú ý ]
Vũ Thiên Vân: là tiếng gì vậy nhỉ? giống như có người đang đánh nhau vậy.
Mộc Tử: để ta ra xem thử.
[ mọi người nhìn theo hướng nơi phát ra tiếng động, Mộc Tử chạy gần đến cửa đột nhiên có người bị đá văng vào cửa khiến cánh cửa đổ nát ]
Vũ Thiên Vân: Tình huống gì đây trời?
[ Vũ Thiên Vân nhìn An Thiếu Kỳ rồi tiến đến xem xét, mọi người thấy thế cũng đi theo ra xem ]
[ Đến nơi Vũ Thiên Vân đến gần định kiểm tra nào ngờ mấy tên thích khách ngoài cửa liền phóng phi tiêu vào nơi người đang nằm ngất ra đất kia, An Thiếu Kỳ và Hạ Trác Quân thấy thế liền đứng ra chắn phi tiêu cho cô. Tử Điệp và Mộc Phi bay đến đánh ngã đám thích khách ngoài cửa. Vũ Thiên Vân thấy một đám người đang vây quanh một vị cô nương ]
Vũ Thiên Vân: Hình như bên ngoài còn có người.
Hạ Trác Quân: Tử Điệp ngươi đi cứu người đi.
Tử Điệp: dạ
An Thiếu Kỳ: Mộc Phi ngươi đi giúp một tay đi.
Mộc Phi: Vâng.
[ Tử Điệp và Mộc Phi bay nhanh ra ngoài cứu người. Vũ Thiên Vân lật người nam nhân lạ ngất xỉu trên đất lại ]
Vũ Thiên Vân: Nam nhân này có vẻ ngoài đẹp, dù cả người bị đánh cho tàn tạ thế này cũng không giấu được vẻ đẹp của hắn ah~
[ An Thiếu Kỳ đánh đầu Vũ Thiên Vân một cái và nói với giọng điệu trầm ]
An Thiếu Kỳ: Nói chính sự
Vũ Thiên Vân: ây da~ ta biết rồi mà. Y phục hắn mặt vải mịn, sáng chắc hẳn là rất đắt, người có thể mặc loại vải này chắc cũng là công tử thế gia. Hơn nữa trên người hắn toàn là vết thương, tuy không nặng nhưng lại có nhiều vết thương chồng lên nhau cũng sẽ dẫn đến nguy hiểm, tay trái của hắn hình như bị gãy rồi, mạch đập và hơi thở vẫn còn nhưng rất yếu. Nếu không cứu thì e là khó mà sống tiếp.
Hạ Trác Quân: Vân cô nương sao biết là hắn ta đã gãy xương tay trái?
Vũ Thiên Vân: Ngài nhìn xem tay trái hắn đi, nó bị sưng đỏ ở khúc gần cổ tay, hẳn là bị thứ gì đó rất mạnh đập vào. Vừa nảy ta sờ vào thì lại có một khúc xương bị nhô ra nhẹ. Nên đoán được thôi.
Hạ Trác Quân: Cô quan sát cũng tốt thật.
Vũ Thiên Vân: haiz, coi như ta làm việc thiện tích đức vậy, ta sẽ cứu hắn.
An Thiếu Kỳ: ta giúp cô một tay.
Mộc Tử: ây chủ tử ngài sao có thể làm mấy việc này, để thần làm cho.
Vũ Thiên Vân: nào ngài giúp ta đưa hắn vào trong đi.
[ Mộc Tử định đỡ giúp ]
Hạ Trác Quân: ta cũng giúp.
[ khi nghe Hạ Trác Quân nói An Thiếu Kỳ liền gạt tay Mộc Tử ra đỡ nam nhân lạ kia lên, An Thiếu Kỳ lườm Hạ Trác Quân, hai người cùng dìu vào trong ]
[ Mộc Tử ngơ ngác ]
Mộc Tử: đây là làm sao nữa vậy?
[ Vũ Thiên Vân thấy Mộc tử rảnh liền bảo ]
Vũ Thiên Vân: Ngươi có thể qua bên chỗ Tiểu La lấy một ít thuốc còn thừa và cái túi của ta qua đây không?
Mộc Tử: Được Vân cô nương đợi chút.
Vũ Thiên Vân: Cảm ơn nha.