[ Vũ Gia, Vương Đô, An Quốc ]
[ Vũ Thiên Vân vừa vào đến sảnh cha cô liền chọi vỡ tách trà nóng xuống sàn và buôn lời khó nghe, trách móc cô ]
Vũ Túc: Nghịch nữ, ngươi còn dám về đây sao? ngươi xem ngươi đã làm gì rồi hả? ngươi muốn nhà chúng ta chết mới vừa lòng đúng không? Người đâu đem gia pháp đến đây ta sẽ dạy cho nó một bày học mới được.
[ Vũ Thiên Vân nhìn người cha không phân biệt thị phi đen trắng này cô quát lớn ]
Vũ Thiên Vân: Vũ Túc! ta vừa về tới ông không quan tâm, hỏi chuyện cho rõ ràng thị phi trắng đen, lại còn buôn lời chửi rủa ta, rốt cuộc ông có xem ta là con gái của mình không?
[ Vũ Thanh Liên thấy cô cãi lại lời Vũ Túc liền giả vờ hỏi quan tâm, nhưng là cố tình thêm mắm dậm muối cho Vũ Túc ghét cô hơn ]
Vũ Thanh Liên: Nhị tỷ à sao tỷ vừa về có thể chất vấn cha như vậy chứ? hơn nữa còn gọi thẳng quý danh của cha như thế thật sự là quá vô lễ rồi. Cha tuổi cao sức yếu rồi, nếu như tỷ cứ chọc tức cha như thế thì cha ngã bệnh thì sao?
Vũ Túc: Ngươi xem tam muội của ngươi đi, nó hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, còn ngươi suốt ngày cứ làm cho ta tức giận thì thôi đi còn chạy ra ngoàn gây rối đắc tội với người khác nữa. Mặc Mũi Vũ Gia ta biết để vào đâu đây?
[ Vũ Thiên Vân nhịn không nổi nữa tiến vào gần hơn, Mộc Tử nhìn thấy vẻ mặc đó của cô liền biết được điều gì nên chỉ đứng nhìn ]
Vũ Thiên Vân: Mặt mũi sao? vậy lúc trước ông cưỡng hiếp muội của mẹ ta đến có thai sao đó thẹn quá hóa giận đuổi mẹ ta ra khỏi nhà sao ông không nói đến mặt mũi? Ông còn không biết hối lỗi lại đi đến thanh lâu trăng hoa với người đàn bà này, còn rước bà ta về Vũ Gia định cho bà ta làm chính thất nếu không phải Tổ mẫu ngăn cản thì hiện tại cái nhà này do bà ta nắm giữ rồi. Bà ta còn đuổi đánh hành hạ mẹ ta bán sống bán chết mà ông cũng chẳng hề quan tâm, lúc đó mặt mũi ông ở đâu? không phải đã mất sạch rồi hay sao? bây giờ còn nhắc đến sợ ta làm mất mặt ông, ông còn mặt để mất sao?
Vũ Túc: Ngươi…
[ Vũ Túc thẹn quá hóa giận liền bay vào tát Vũ Thiên Vân một cái thật mạnh khiến mọi người ở đó đều bất ngờ, Mộc Tử không kịp phản ứng.Vũ Thiên Vân bị tát xong ôm mặt nhìn ông ta bằng ánh mắt ghét bỏ. Vũ Túc định đánh tiếp,Tổ Mẫu thấy vậy liền đứng ra can ngăn ]
Lão Phu Nhân: Phản rồi, ngươi đây là làm gì đây hả? chê mình chưa đủ mất mặt sao? con bé nói có gì sai sao? ngươi tự làm ra phải tự chịu đi chứ, còn đánh con bé nữa. Nó vừa về chưa hỏi rõ đầu đuôi đã quát mắng đòi đánh nó rồi, cái nhà này loạn hết rồi, không ai xem ta ra gì nữa đúng không?
[ Vũ Túc thấy vậy liền không đánh nữa ]
Lão Phu Nhân: Cháu ngoan, con có sao không?
Vũ Thiên Vân: Tổ mẫu à con không sao.
Mạc Ánh Hồng: Mẹ à, con gái con bị nó đánh ra nông nổi này sao này còn dám gặp ai huhu, đánh con bé Liên Nhi của con thì thôi đi còn dám đánh cả Huyện Chúa, lỡ như Phủ Tể Tướng trách tội xuống thì nhà chúng ta coi như xong.
Vũ Túc: Đồ nghịch nữ bất hiếu này, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn tự mình đến Tể Tướng Phủ chịu tội đi nếu không ta dù có đánh gãy chân ngươi cũng mang ngươi đến trước đó để tạ tội.
Lão Phu Nhân: nha đầu, thật sự có chuyện này sao. Con kể rõ đầu đuôi cho tổ mẫu nghe nào.