Bởi vì Hứa Phóng đột nhiên xuất hiện, Lâm Hề Cảnh sợ tới mức hít một hơi, e sợ cho cạu nghe được lời của cô bé thì đuổi cô bé về nhà, vòng vo hỏi: “Hứa, anh Hứa Phóng, sao anh ở chỗ này?”
Lâm Hề Trì không bị dọa, nhíu mày xoa xoa quai hàm: “Chị gọi cậu ấy lại đây.”
“……”
Lâm Hề Cảnh không thể tin được, nhìn về phía nàng, cảm xúc hỗn loạn trong mắt, như là không tiếng động mà nói: Chị gọi anh ấy đến sao không nói với em, em một chút không thích anh ấy, chỉ có 2 chị em không tốt sao?
Hứa Phóng cúi xuống, hai mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Lâm Hề Trì, theo sau lại tùy ý mà liếc Lâm Hề Cảnh.
Rất nhanh cậu như lơ đãng, thấp giọng hỏi: “Hai người vừa mới đang nói cái gì.”
Hai người đồng thời nhìn chằm chằm nàng, Lâm Hề Trì cũng có chút chột dạ, nàng cúi đầu tự hỏi.
Vừa mới nàng và Lâm Hề Cảnh giống như chỉ hàn huyên về Hà Nho Lương, nàng hạ thấp cậu ta, Lâm Hề Cảnh nâng cậu ta lên.
Hẳn là không có chọc giận Hứa Phóng……
Suy nghĩ kỹ thấy chuyện vừa rồi cũng không phải không thể nói, Lâm Hề Trì liền thành thật: “À, Cảnh Cảnh nói Hà Nho Lương có thể ném ——”
Nghe được lời này, Lâm Hề Cảnh sợ Hứa Phóng biết lúc sau sẽ đuổi mình về, sốt ruột mà dậm chân một cái, đột nhiên ngắt lời nàng: “Có thể bị anh Hứa Phóng ném một cái phố.”
“……” Đột nhiên bị cô bé sửa lại lời nói, Lâm Hề Trì nháy mắt đứng hình, biểu tình ngốc nghếch mà nhìn về phía cô bé.
Đề tài nhất thời chuyển tới một người không liên quan, Hứa Phóng cũng không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi: “Hà Nho Lương?”
Thấy cậu giống như không biết rõ, Lâm Hề Trì liền gợi ý: “Chính là học trưởng lúc khai giảng giáo viên thường xuyên nói đến chuyện bị học lại, trước đó mình cũng kể cho cậu.
Mà phụ trách đợt thi đấu bóng rổ sinh viên mới khoa công nghệ cũng có anh ta, chính là người đeo kính kia.”
“À.” Hứa Phóng nghĩ lại, đôi mắt mị mị, biểu tình lười biếng, “Không nhớ rõ.”
Toàn bộ dùng để nhớ Diệp Thiệu Văn kia.
Tốt.
Lâm Hề Cảnh nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc mà chuyển đề tài: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Đi ăn cơm, chị mời khách.” Lâm Hề Trì cười hì hì lục túi, lấy ra hai tờ tiền cho bọn họ xem, “Tiền lương ngày đầu tiên! Cửa hàng này trả tiền lương theo ngày, ông chủ người rất tốt!”
Nghe vậy, Lâm Hề Cảnh cũng hứng thú, chỉ chỉ phương hướng: “Chúng ta đi ngã tư kia tiệm thịt nướng đi, em vừa mới ngửi được hương vị liền siêu cấp muốn ăn!”
“……” Lâm Hề Trì trầm mặc một lúc lâu, theo sau lại cầm hai tờ tiền ở trước mặt cô bé lắc lắc, nghiêm túc mà nhắc nhở, “Chị ngày tân chỉ có 60 đồng.”
Ý tứ chính là, nàng dự toán chỉ có 60 đồng.
Lâm Hề Cảnh: “……”
-
Kết quả ba người vẫn là tiệm thịt nướng.
Vào tiệm, người phục vụ đưa thực đơn, Lâm Hề Cảnh tiếp nhận, cùng Lâm Hề Trì ngồi ở một bên, hai người đầu ghé vào cùng nhau gọi món ăn.
Hứa Phóng ngồi trong chốc lát, liền đi toilet.
Chờ cậu vừa đi, Lâm Hề Trì lập tức hạ giọng, bắt đầu khen Hứa Phóng, ý đồ xoay chuyển ấn tượng không tốt trong lòng Lâm Hề Cảnh.
“Em xem Hứa Phóng lớn như vậy, đối với em thật tốt, em muốn ăn thịt nướng cậu liền tới tiệm này.”
Lâm Hề Cảnh không nghe lời nàng, quay đầu lại xác nhận Hứa Phóng không ở bên cạnh, mới chần chờ hỏi: “ Lời chúng ta vừa nói ở trên phố anh Hứa Phóng hẳn là không nghe được đi?”
Lâm Hề Trì dừng một chút, trấn an nói: “Để cậu ây nghe được cũng không có việc gì a.” Sau khi nói xong, nàng nhắm mắt, trái lương tâm tiếp tục nói: “Hứa Phóng rất hào phóng, tuyệt đối sẽ không so đo em ở việc nhỏ nói bậy sau lưng.”
“Không phải, anh ấy đến đây lúc nào a……”
“Chị cũng không biết.” Không hiểu nàng vì cái gì muốn vẫn luôn hỏi cái này, Lâm Hề Trì gãi gãi đầu, mờ mịt nói, “Chị vẫn luôn đang nghe em nói chuyện nha.”
Lâm Hề Cảnh mím môi, tầm mắt cũng mơ hồ lên: “Em vừa rồi hình như nói chị coi trọng anh Hứa Phóng, không biết anh ấy có nghe được hay không —— không phải, em thật sự không biết anh ấy sẽ đột nhiên tới.”
Tốc độ cô bé nói thay đổi rất nhanh, âm lượng lại nhẹ, Lâm Hề Trì nhất thời còn có chút không rõ hàm nghĩa lời nói của cô bé.
Trường hợp tạm dừng vài giây.
Biểu cảm Lâm Hề Trì từ không hiểu đã hiểu rõ, đột nhiên nhớ tới vừa nói chuyện cùng Lâm Hề Cảnh.
—— “Lâm Hề Trì, chị chọn người này đi.”
—— “Điều kiện như vậy chị còn chướng mắt, vậy chị coi trọng anh Hứa Phóng điều gì?”
Sau đó không đến một phút, Hứa Phóng đột nhiên từ phía sau xuất hiện, bóp lấy quai hàm nàng.
“……”
Liên tưởng đến cái này, oanh một cái, cảm xúc bình tĩnh không còn lại chút nào.
Một luồng khí nóng bốc lên, như là đang phát sốt, làm cả khuôn mặt nàng đều đỏ lên, không cách nào khống chế.
Lâm Hề Trì thậm chí muốn chui xuống đất, chật vật bất kham mà bưng kín mặt: “Không phải đâu……”
Nhưng bình tĩnh lại sau, Lâm Hề Cảnh lại cảm thấy, nếu Hứa Phóng thật sự nghe được lời cô bé, phản ứng không có khả năng bình tĩnh giống như vậy.
Nhưng cậu ngồi một lát liền đi WC, điểm này cũng có chút kỳ quái.
Cũng có khả năng là quá kích động, sợ lộ ra chuyện mình thích Lâm Hề Trì nhiều năm, sau đó đi WC bình phục tâm tình.
Dù sao cô bé cũng không hiểu……
Lâm Hề Cảnh vốn định nhắc nhở một chút Lâm Hề Trì, mặc kệ Hứa Phóng nghe được hay không, ở trước mặt cậu đều phải trấn định thong dong, bình thản ung dung, bằng không này với bộ dạng lúng túng, liền tính cậu thật sự không nghe được, cũng có thể đoán được.
Còn không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Trong đầu cô bé chuẩn bị một đống lời, muốn tận tình giảng giải cho Lâm Hề Trì, liền thấy Hứa Phóng từ chỗ rẽ đi đến.
Thấy thế, Lâm Hề Cảnh không dám lại nói nhiều, vội vàng mà buột miệng nói “Bình tĩnh”, liền tiếp tục cúi đầu xem thực đơn.
Lâm Hề Trì mặt vẫn là hồng, ánh mắt chú ý tới Hứa Phóng trở lại, giả bộ khát cúi đầu uống nước.
Hứa Phóng ngồi vào chỗ, đối mặt với Lâm Hề Trì.
Lâm Hề Cảnh còn chưa gọi xong đồ ăn, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa có đồ ăn mang lên, lúc này trên bàn ba người làm chuyện riêng, không khí an tĩnh lại có chút xấu hổ kỳ lạ.
Hứa Phóng đem điện thoại bỏ vào trong túi, nhấc lên đôi mắt nhìn nhìn Lâm Hề Trì, chú ý tới hành động của nàng, đuôi lông mày nhếch lên, biểu tình mang theo mấy phần nghi hoặc: “Lâm Hề Trì.”
Cậu bất ngờ nghiêm túc gọi như thế, bất kể có phải tính sổ với nàng không, toàn thân mang Lâm Hề Trì rơi vào trạng thái đề phòng rất luống cuống, trong đầu như dây đàn bị đứt.
Nàng nín thở, trong đầu lặp đi lặp lại: “Chuyện không liên quan đến mình, đừng hỏi hỏi mình ngàn vạn lần đừng hỏi mình! Đều bảo cậu đừng nói nữa! Câm miệng a!”
Hứa Phóng: “……”
Cậu chưa nói gì mà.
Thấy thế, nếp nhăn giữa mày Hứa Phóng càng sâu, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.
Cậu cũng không nhân chuyện nàng ngốc nghêch như vậy nói gì, chỉ là chỉ chỉ cái ly trong tay nàng, hầu kết lên xuống theo mỗi chữ nói ra: “Đừng uống, bên trong không có nước.”
“À.” Lâm Hề Trì lập tức buông ly nước, cảm thấy chính mình hiện tại thật sự rất lúng túng.
Nàng che gương mặt, đứng lên, “Mình đi WC.”
Qua vài giây, nàng đột nhiên ý thức được đồng đội ngu như lợn Lâm Hề Cảnh bên cạnh, nháy mắt lại ngồi trở về.
“Được rồi, mình không đi.”
“……”
Lâm Hề Cảnh lại đúng lúc giơ tay, đánh vỡ cục diện này, kêu người phục vụ lại đây gọi món.
Cô bé cúi đầu, dùng di động nhắn cho Lâm Hề Trì: 【 quá rõ ràng bà chị.
】
Lâm Hề Cảnh: 【em đừng nói nữa, liền yên lặng đi, xin em đấy……】
Bằng không bị phát hiện, em nhất định sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu chị.
Lâm Hề Trì đặt di động vào túi, giờ phút này hoàn toàn không chú ý tới nội tâm Lâm Hề Cảnh cùng không ngừng chấn động, nàng nuốt nước miếng, bất chấp mà hỏi: “Thí thí, cậu vừa rồi nghe được mình nói chuyện cùng Cảnh Cảnh sao?”
Hứa Phóng nghiêng đầu, thong thả ung dung mà lặp lại câu vừa nghe được.
Đọc từng chữ câu chữ rõ ràng, giọng đều đều: “Mặc kệ như thế nào, anh ta vẫn ném anh Hứa Phóng một con phố được không.”
Lâm Hề Trì khẩn trương nắm tay: “Liền cái này?”
“Ân.”
“Không có gì khác?”
Bọ dáng nàng khẩn trương, làm cảm xúc kỳ lạ trong nội tâm Hứa Phóng càng thêm rõ ràng, dừng vài giây, cậu chậm rãi hỏi: “Vậy còn có thể có cái gì.”
Hứa Phóng nói xong lời này, Lâm Hề Trì bình tĩnh nhìn biểu tỉnh cậu một lúc.
Xác nhận lời cậu nói là thật, mới thở ra một hơi: “Không có.”
“……”
“Liền Cảnh Cảnh nói cậu bị Hà Nho Lương quăng một con phố.” Vừa mới chính mình phản ứng lớn như vậy, Lâm Hề Trì cảm thấy nàng cần thiết giải thích một chút.
Nhưng lời này thốt lên, nàng lại cảm thấy mình giống như bán đứng Lâm Hề Cảnh, lương tâm cắn rứt sửa lời, “À, dù sao Hà Nho Lương ném cậu một con phố.”
Nàng cũng không rối rắm nữa, khóe mắt cong cong, cười tủm tỉm mà nói: “Dù sao cũng không sai biệt lắm.”
Hứa Phóng: “……”
Cho nên hai bọn họ vì sao đá tới đá lui.
Đúng lúc này phục vụ mang lên mấy đĩa thịt, còn giúp nhóm bếp nướng.
Lâm Hề Cảnh nhấp môi, không để ý tới 2 người nữa.
Chỉ nghĩ, cô bé chỉ muốn đến xem cuộc sống đại học của Lâm Hề Trì.
Cô bé sắp thi đại học, còn rất nhiều việc chưa làm, đề sai cũng chưa sửa, cô bé có rất nhiều chuyện……
Tóm lại cô bé mặc kệ!
Cùng cô bé một chút quan hệ đều không có!
Lâm Hề Cảnh dùng kẹp gắp thịt vào mâm nướng, quay đầu xem.
Liền thấy Lâm Hề Trì cúi đầu, muốn che giấu biểu tình rất vui sướng, ẩn ẩn mang theo chút đắc ý, cái đuôi muốn hướng lên trời.
Sau đó cô bé quay đầu, nhìn về phía Hứa Phóng.
Lúc này cậu cũng nhìn chằm chằm Lâm Hề Trì.
Biểu tình không giống ngày thường lạnh nhạt thiếu đòn, ánh mắt sâu kín, mang theo vài phần sâu xa.
-
Ăn xong bữa tối, Hứa Phóng đưa hai người về ký túc xá, liền về ký túc xá.
Ba bạn cùng phòng không biết đi đâu, trong phòng không có ai, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, các loại loại đồ dùng để chỉnh tề.
Ký túc xá Hứa Phóng ở cũng không tốt, là giường tầng, nước nóng và điều hòa đều rất cũ, lúc vừa tới mùi ẩm mốc rất nồng.
Cậu ngủ ở giường dưới cũng không mở đèn, cởi giày liền nằm lên giường.
Hứa Phóng lười biếng dựa chăn xếp vuông vắn, hai chân gác lên thành giường, tiến vào trạng thái rất thoải mái.
Trong bóng tối, chỉ có di động của cậu phát ra ánh sáng chiếu lên.
Có thể nhìn đến vẻ mặt của cậu là khẩn trương lại có chút không thể tin được.
Hứa Phóng liếm liếm khóe môi, tìm Tưởng Chính Húc, chậm rãi gõ chữ.
Hứa Phóng: 【 người anh em.
】
Tạm dừng một giây, cậu tiếp tục gõ.
Hứa Phóng: 【 người kia hóa ra coi trọng mình.
】.