Editor: demcodon
Từ Vân Liệt vẫn rất hiểu biết về người mẹ kế này của mình. Trong lời nói của bà chỉ sợ có thể tin tưởng một - hai phần trong đó, còn lại phải do chính hắn đi hỏi thăm. Bởi vậy trên đường đi đến từ đường rẽ một con đường mua chút đồ. Hắn đi đến nhà Phát Tiểu trước đó quan hệ không tệ hỏi thăm một lần trong 1-2 tiếng, đã hỏi mọi chuyện rõ ràng.
Sự thật khác rất xa với những gì Trương Hồng Hoa nói. Dựa theo hắn đoán, vốn dĩ hắn tưởng rằng em hai bị đuổi ra khỏi nhà trùng hợp ngẫu nhiên thành một đôi với Sở Từ. Nhưng sau khi biết được sự thật lại hơi ngạc nhiên.
Thì ra là Sở Từ cứu em trai hắn. Cô bé đã từng ngay cả bản thân cũng không nuôi được. Bây giờ lại có năng lực giúp đỡ người khác?
Cẩn thận nghĩ lại vừa rồi lúc gặp được cô thì tính tình của cô đều trở nên làm cho hắn suýt nữa không nhận ra, xem ra là thật sự tiến bộ không ít.
Trước mắt thằng hai còn ở trường học, một người đàn ông như hắn cũng không thể trực tiếp xông vào trong nhà em dâu. Bởi vậy thừa dịp trời còn chưa tối lên núi bắt hai con gà rừng. Một con giết chết, còn lại một con ném vào trong sân Sở Từ. Còn người nghỉ ngơi ở đống cỏ khô gần đó, miễn cưỡng qua đêm.
Gà rừng rơi xuống đất, "bịch" một tiếng vang lên làm cho Sở Từ sợ hãi.
Nàng đi ra nhìn thấy một con gà rừng nửa chết nửa sống nằm nhoài dưới đất, xem trọng lượng này dườn như còn rất chắc nịch. Sở Từ nhìn xung quanh, gần đó một mảnh tối đen. Ngoài 3 mét không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể từ bỏ tiến lên nhặt gà rừng lên.
Bên phía từ đường ít gia đình, hàng xóm cách nhau cũng xa. Hơn nữa xung quanh cỏ dại phát triển tốt, đừng nói là gà rừng chim, chính là rắn đất nàng cũng đều nhìn thấy. Chỉ là bình thường gà rừng này biết bay, tương đối khó bắt. Nàng cũng không rãnh đi bắt. Cho nên vẫn chưa thưởng thức qua món ăn thôn quê này.
Thứ tốt đưa tới cửa, Sở Từ không có khả năng không thưởng thức. Hơn nữa, đây chính là thịt nha, còn chưa có nướng mà nàng đã có thể ngửi được mùi hương!
Sở Từ nhếch khóe miệng, không nói hai lời lập tức xử lý con gà, bộ lông nhiều màu sắc vứt đi thật đáng tiếc, có thể sử dùng trong một số sản phẩm thủ công. Bởi vậy nàng thật cẩn thận cất vào trong hộp gỗ. Thịt gà rừng này còn ngon gà nhà nhiều, trời vẫn chưa lạnh, đồ ăn không thể để qua đêm. Bởi vậy Sở Từ dứt khoát một mình ăn hết con gà không chừa một miếng.
--- ---
Rất xa, Từ Vân Liệt nhìn ánh lửa vẫn chưa tắt mờ nhạt ở trong sân thì có thể đoán được Sở Từ đang làm gì.
Hôm nay lúc hắn nói chuyện phiếm với Phát Tiểu nhắc đến Sở Từ thì đối phương nói cho hắn biết cơ thể Sở Từ sở dĩ mập mạp như vậy dường như là bởi vì ăn rau dại có độc nhiều nên sinh ra tác dụng phụ.
Cô bé kia mới 17 tuổi vốn nên là cơ thể phát triển. Lúc này nếu không điều dưỡng tốt tương lai sợ là sẽ ảnh hưởng cả đời.
--- ---
Sở Từ cũng biết cơ thể mình không được tốt lắm, dinh dưỡng theo không kịp. Kinh nguyệt con gái trước kia đã tới mấy lần, sau đó lại không có. Đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng. Chỉ là kiếp trước nàng cũng bị như thế, cho nên không để ở trong lòng.
Sở Từ ăn thịt, ngoài miệng đều dính dầu mỡ. Mỗi khi nàng cắn một cái tiểu hòa thượng ở bên cạnh đọc một tiếng kinh văn siêu độ vong linh. Nếu không phải nể tình đã kết một quả linh thụ, nàng tuyệt đối nghĩ biện pháp phá hỏng miệng tiểu hòa thượng này, miễn cho lãng phí công đức nàng cực khổ kiếm được.
Nhưng nàng nếm qua nhiều thịt như vậy, trước mắt mạng con gà này xem như tốt nhất được tiểu hòa thượng siêu độ. Không chừng kiếp sau có phúc có thể làm người, không cần đầu thai đến kiếp súc sinh bị người giết.
Ăn thơm, ngủ cũng càng thêm thoải mái đến gần buổi trưa ngày hôm sau.
Sau khi ra cửa cũng nghe thấy không ít các phụ nữ nói chuyện phiếm. Lúc này mới biết Từ Đại đã trở về, nghĩ đến Từ Đại trong đầu Sở Từ dần hiện ra người đàn ông nhìn thấy ngày hôm qua. Nhất thời hiểu rõ, hóa ra người ngày hôm qua giúp nàng là anh chồng của nàng.