Phương Nhi ngồi trên giường, cô tủi thân ôm người mình mà khóc. Cô thầm nghĩ, cô rốt cuộc đã làm sai điều gì mà sao bọn họ lại ghét cô đến vậy. Đến cả người cha ruột thịt cũng không quan tâm, bỏ mặc cô, cô đúng là quá đáng thương. Bỗng tiếng chuông điện thoại cắt vang lên cắt ngang dòng duy tư của cô. Cô cầm điện thoại lên nghe, đầu dây bên kia là Hứa Kiến Tường.
- “Anh gọi cho tôi có gì không?”
Hứa kiến Tường có chút lo lắng.
- “Cô sao thế, giọng cô hình như..cô mới khóc, họ làm khó dễ với cô à?”
- “Không có,..xin lỗi anh chuyện lúc nãy, tôi đã bỏ về để anh ở đó một mình nữa.”
- “Không sao, ngày mai cô phải đến bệnh viện hóa trị rồi, ngày mai tôi sẽ đến đón cô”
- “A, không cần đâu bác sĩ Hứa, tôi tự mình đi được..thật ra thì tôi và anh nên giữ khoảng cách thì hơn, tôi không muốn họ hiểu lầm đâu, mong anh hiểu cho tôi”
Đầu dây bên kia có chút im lặng.
- “Tôi biết rồi, ngày mai gặp, cô ngủ sớm đi”
Sáng hôm sau. Vẫn như mọi khi sau khi phụ giúp xong xuôi việc nhà, cô liền đi đến bệnh viện. Vừa xoay lưng lại đóng cửa cổng, tiếng bóp còi xe làm cô giật mình. Phương Nhi xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hứa Kiến Tường đứng đó từ bao giờ. Phương Nhi không nói gì, cô cúi mặt xuống mà nhanh chân bỏ đi. Hứa Kiến Tường có chút khó hiểu, anh chạy nhanh theo cô, nắm lấy cổ tay của cô. Phương Nhi dừng bước, cô gỡ tay anh ra khỏi tay mình, khuôn mặt khó chịu.
- “Anh bỏ tay tôi ra đi”
Hứa Kiến Tường không buông, anh nói.
- “Sao chỉ mới có một ngày mà cô như biến thành người khác vậy, đừng quên cô còn nợ tiền của tôi đấy”
- “Tiền nợ anh tôi sẽ trả chỉ là..anh buông tay tôi ra đi tránh để người nhà Lâm gia nhìn thấy” - Cô cố gắng gỡ tay của anh ra nhưng không được, càng gỡ anh càng nắm chặt hơn khiến cô có chút đau.
- “Bỏ tay ra, đau quá”
Hứa Kiến Tường lúc này mới bình tĩnh lại, anh buông tay cô ra rồi nhìn cô gái trước mặt mình. Anh hỏi cô.
- “Có phải cô nghĩ tôi và Kim Ngọc có tình cảm với nhau, cô sợ tiếp xúc với tôi sẽ làm cho Kim Ngọc nghĩ cô là kẻ thứ ba, cô nghĩ vậy nên mới giữ khoảng cách với tôi?” - Anh nhìn cô chăm chăm như muốn dò xét thái độ của cô.
Phương Nhi cúi mặt xuống không dám nhìn anh.
- “Tôi..tôi..không muốn liên lụy đến anh, tôi chỉ mang lại phiền phức cho anh thôi”
Sau khi nghe được câu trả lời, anh hít một hơi thật sâu rồi nắm lấy hai bả vai của cô, anh nhìn cô chậm rãi nói.
- “Tôi nói cho cô biết rõ luôn là tôi và cô ta không có bất kì thứ tình cảm gì cả, cô ta chỉ là đang tự mình ảo tưởng mà thôi, người tôi thích không phải là cô ấy, cô nhớ rõ cho tôi” - Anh đứng thẳng người lại nhìn cô. Phương Nhi có chút khó hiểu, nhưng lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
- “Ừm, tôi biết rồi”
- “Được rồi, đứng ở đây đợi tôi đi lấy xe, cô mà dám bỏ chạy nữa thì cô biết tay tôi”
- “Tôi biết rồi”
Ở bệnh viện.
- “Sao rồi, hóa trị sẽ khiến cơ thể mệt mỏi, buồn nôn, chán ăn nhưng mà cô cũng phải cố gắng ăn vào nếu không thì bệnh cũ tái phát lúc đó không còn đường cứu thì đừng có mà than với tôi”
Phương Nhi nằm trên giường bệnh, chăm chú lắng nghe anh.
- “Tôi biết rồi, cảm mơn anh”
- “À, tôi sẽ kêu y tá Lâm sang đây lo cho cô, hóa trị lần này cũng mất ba ngày nên cô cũng cần có người chăm sóc”
- “Cảm mơn anh”
Hứa Kiến Tường có chút khó chịu, anh nhìn cô.
- “Thay vì cứ suốt ngày nói câu cảm mơn thì cô nên có hành động gì đó cụ thể, biết đâu tôi sẽ thấy vui hơn là câu cảm mơn nghe đến phát chán”
Phương Nhi cắn nhẹn môi dưới suy nghĩ.
- “Thế anh muốn tôi làm gì?”
- “Tạm thời thì chưa, nhưng mà sau này tôi cần thì cô phải giúp cho tôi với lại tôi cần một tờ giấy nợ và một tờ cam kết cô sẽ làm một việc gì đó giúp tôi..tránh để sau này cô trốn tránh ơn nghĩa tôi giúp đỡ cô”
Phương Nhi vội xua tay, cô lắc đầu.
- “Không đâu, tôi sẽ không bao giờ quên ân tình mà bác sĩ Hứa dành cho tôi, dù cho anh muốn tôi lên núi c..a..o”
Còn chưa kịp nói hết câu, Hứa Kiến Tường vội ngắt lười cô.
- “Được rồi, bệnh nhân này nói nhiều thiệt đó, mau nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi sẽ mang thức ăn cho cô”
- “Ồ, tôi biết rồi”