Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 403


Tuyết Nhạn gật đầu, lấy cho mình một chén nước: "Bận rộn cả một ngày, phu nhân muốn nghỉ ngơi một lát. Ngươi đừng lo lắng, có tiểu nha hoàn đứng trông ở cửa.

"Được, ngươi phải canh giờ đấy, bữa tối còn phải qua Minh Ngọc Đường ăn tối, không thể để công chúa chờ được."

"Ta biết."

Tuyết Nhạn buông mắt nhìn Tình Tước đã khôi phục lại điệu bộ ban đầu, nàng trầm mặc trong chốc lát rồi nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta có thể ra khỏi phủ."

"Đúng vậy." Nhắc tới việc này, Tình Tước liền vui vẻ. "Thế nào, ngươi không muốn ra phủ sao?"

Tuyết Nhạn lắc đầu, chỉ là nàng cảm thấy có chút không thật.

Tình Tước biết nàng cẩn trọng lại nghĩ nhiều, ôn nhu khuyên bảo: "Ngươi đấy, đừng có nghĩ nhiều như vậy. Có thể đi theo phu nhân ra khỏi phủ đã là chuyện may mắn của chúng ta rồi. Càng không cần nói tới phu nhân đã nói sẽ cho chúng ta được tự do, được chọn người để gả."

Tuyết Nhạn bị bộ dáng kiêu ngạo của nàng ấy làm cho bật cười khúc khích: "Sao ngươi không biết xấu hổ vậy? Mới vừa rồi khi phu nhân để cập đến chuyện hôn sự, mặt ngươi liền đỏ bừng, hiện tại cứ một câu là vị hôn phu. Thế nào, có phải là Tình Tước tỷ tỷ muốn lập gia đình để làm đương gia hay không?"

"Tiểu cô nương nhà ngươi ngứa da rồi phải không? Ta có ý tốt muốn an ủi ngươi, ngươi lại cười nhạo ta. Xem ta hôm nay thu thập ngươi như thế nào!" Tình Tước trợn mắt, ném quần áo trong tay xuống, cả người nhào qua phía Tuyết Nhạn, đè nàng xuống thọc lét.

"Ai da, tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ tốt, tha cho ta đi, ta không dám nữa." Tuyết Nhạn bị nhột, uốn éo người trốn tránh nàng ấy, khóe mắt ch ảy nước mắt.

Hai người dường như quay lại thời thơ ấu, quấn quít ầm ĩ với nhau, không còn bộ dáng đại cô nương ổn trọng nữa, tiếng cười thích ý thoải mái tràn ngập khắp căn phòng....

Cả hai người các nàng đều được mua vào phủ dạy dỗ từ lúc còn nhỏ. Nếu đã bị bán vào đây, vậy cũng không cần nhắc đến cha mẹ ruột nữa.

Phủ Dũng Nghị Công hào phóng, có thể nói các nàng đến được vị trí đại nha hoàn này, chi phí ăn mặc không hề kém hơn so với các vị tiểu thư xuất thân từ tiểu quan gia hay hoạn quan. Nhưng quy củ trong phủ không thể sai một ly, ngươi làm nô tỳ, nhất định phải cẩn thận tuân thủ bổn phận của mình.

Hai người các nàng từ nhỏ đã cùng được dạy dỗ mà lớn lên, nên suy nghĩ của hai người cũng gần như giống nhau, vì vậy nên mới thân thiết với nhau. Các nàng không muốn bấu víu vào những lão gia công tử trong phủ, cũng không muốn bị chủ tử tùy tiện ban cho gã sai vặt ở trong phủ hoặc thôn trang.

Mới đầu các nàng có thể đi theo Phó Nguyệt là vì hâm mộ bầu không khí tự do tự tại trong Tiêu gia, không lục đục với nhau, không cần phải quá cẩn thận, phu nhân lại hiền lành dễ gần, còn hơn những ngày được ăn mặc đẹp đẽ nhưng phải sống dè dặt trong Công phủ. Các nàng muốn được sống một cuộc sống gia đình thoải mái yên bình như thế này.

Mà Phó Nguyệt đồng ý cho các nàng tự do lại là niềm kinh hỉ ngoài ý muốn.

Thanh bạch trong sạch, tự do tự tại như những cặp vợ chồng bình dân, ăn rau dưa sống qua ngày, điều này đối với các nàng mà nói, là muốn mà không dám nghĩ.

Nhưng Phó Nguyệt giống như một tia sáng gieo cho các nàng sự hy vọng vây, thế nên các nàng nhất định phải cố gắng chăm sóc báo đáp phu nhân.

Sau bữa tối, mọi người cất bước tới phòng khách nghỉ ngơi nói chuyện, Phó Nguyệt nói với hai tiểu ca về việc phải chuyển ra bên ngoài.

Diệp Thiên Trung nhảy dựng lên, nhíu mày vội vàng nhìn nàng: "Biểu tẩu! Mọi người cứ ở trong nhà đi, ta còn muốn đến trường cùng với A Giản mà."

Tề Đồng gọi hai tiểu tử bước tới, ôm bọn hắn vào ngực.

Nàng vỗ lưng đứa nhỏ, khuyên nhủ: "Vừa rồi biểu tẩu con cũng đã nói, nàng còn phải bận rộn lo việc buôn bán bên ngoài, chuyển ra ngoài sống thì sẽ thuận tiện hơn. Sao có thể không nói đạo lý, ương ngạnh giữ người ở lại được chứ?"

Diệp Thiên Trung bắt lấy ống tay áo của Tiêu Giản, đôi mắt trông mong nhìn về phía Phó Nguyệt: "Vậy A Giản cũng phải đi ra ngoài sao?"