Yến Kinh Khuê Sát

Chương 121: Cầu Hỉ Thước Tiên 5-2


Tạ Cát Tường bận một đêm, đợi cho đến khi ánh mặt trời lên lờ mờ, mới cẩn thận khép quyển sách lại, vội vàng ngủ nướng.

Đợi đến lúc tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã treo cao, mặc dù trước giường có che màn, nhưng ánh mặt trời mãnh liệt vẫn đánh thức giấc ngủ say của nàng.

Tạ Cát Tường giật giật đôi mắt, nằm trong chốc lát, chờ cơn buồn ngủ qua đi, mới chậm rì rì ngồi dậy.

Đã lâu không thức đêm, đột nhiên thức khuya như vậy, đầu óc đều không quá linh hoạt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nàng lại nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần một lát, lúc này mới đứng dậy lần nữa.

Lần này ngược lại cũng khá ổn.

Rốt cuộc tuổi còn trẻ, thức có một đêm cũng không phải chuyện lớn.

Nghe có tiếng động trong phòng ngủ, Hà Mạn Nương lại đây gõ gõ cửa: "Tiểu thư, buổi sáng thế tử phái Triệu thị vệ tới nói hôm nay trong nha môn có việc bận, nói tiểu thư ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối thế tử lại đến tìm tiểu thư."

"Con biết."

Tạ Cát Tường suy nghĩ một chút liền rõ.

Phỏng chừng ban ngày không tiện tra án, cũng đoán được nàng nhất định sẽ nghiên cứu quyển sách này, cho nên mới tính buổi tối lại đây.

Tạ Cát Tường lười biếng dùng một chén lớn mì gà, lại ăn một cái trứng gà chiên tiêu xốp giòn, lúc này mới cảm thấy sống lại.

Nàng hỏi Hà Mạn Nương: "Mấy ngày trước chúng ta đưa Ngọc Trang Đài cho Thanh Thủy trai khi nào?"

Sổ sách trong nhà đều do Hà Mạn Nương ghi nhớ, nghe vậy lập tức nói: "Hẳn là ba ngày trước."

Từ Phương Phỉ uyển trở về Tạ Cát Tường không bận rộn gì, liền làm ra một mớ Ngọc Trang đài, số lượng nhiều hơn trước kia, hẳn là có thể chịu đựng được một tháng.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nghiền ngẫm một phen, nói: "Hôm nay con làm chút Tường Vi lộ Lĩnh Nam, lát nữa phiền nhũ nương đưa đến Thanh Thủy trai, cũng nói Tường Vi lộ Đại Thực sắp dùng hết rồi, còn phải nhờ Thanh Thủy trai nghĩ cách, nếu có thể kịp có hàng, đại khái cần đến cuối tháng sau mới có thể lại ra thêm một ít Ngọc Trang Đài nữa."

Làm hương lộ là sở thích của Tạ Cát Tường, lại có thể nuôi sống gia đình, cho nên hai năm nay nàng vẫn luôn rất dụng tâm.

Hương thơm Tường Vi lộ Lĩnh Nam tuy rằng không ngào ngạt bằng Đại Thực, nhưng lại có một loại u tĩnh tao nhã đặc trưng, hương vị cũng thanh đạm rất nhiều, có số ít tiểu thư lại thích loại này.

Hà Mạn Nương gật đầu: "Được, Lý chưởng quầy hẳn có thể mua được."

Tạ Cát Tường đặt lư đồng chưng cất lên lò, bỏ hoa tường vi vừa ngắt ngày hôm trước vào trong, sau đó liền châm lửa chưng cất.

Nàng dọn ghế nhỏ ngồi trước lò chưng cất, nhìn trong chốc lát, đợi cho thế lửa vừa phải, liền lấy sách ra ngồi vào bàn đá.

Khi nàng bận rộn, Hà Mạn Nương liền thành người nhìn canh lửa lò chưng cất.

Tạ Cát Tường vừa xem một phẩm, còn ngẫu nhiên nhắc tới với Hà Mạn Nương, Hà Mạn Nương nghe nàng nói chợ Trường An, cũng nói theo: "Bên kia hơi xa nhà, ở thành Bắc, khi tiểu thư còn nhỏ đã đi qua, bất quá ta nhớ chợ Trường An ngày hai mươi mỗi tháng đều có họp chờ, hôm nay vừa lúc có."

Trong lòng Tạ Cát Tường vừa động: "Mấy năm gần đây nhũ nương có đi qua?"

Hà Mạn Nương dùng cây quạt nhỏ quạt gió cho lò, có chút hoài niệm nói: "Tuy rằng chợ Trường An phần lớn đều là cửa hàng thức ăn, nhưng cũng có mấy nhà bán trang phục, hai năm trước ta từng cùng phu nhân đi qua đó hai lần, may trang phục cho tiểu thư cùng thiếu gia."

Tô Huỳnh Tú là người hoạt bát, nàng cũng không câu nệ nhất định phải tìm mấy cửa hiệu lâu đời để may trang phục, phàm là vải vóc có màu sắc và hoa văn mới mẻ hoặc kiểu dáng thịnh hành, nàng đều phải tới mua thử một lần.

Đối với xiêm y nhi nữ, nàng càng thích đa dạng đa màu, nếu không phải Tạ Cát Tường cùng Tạ Thần Tinh không thích nổi bật, thì đôi huynh muội vốn có bộ dạng xuất chúng này chắc chắn đã sớm nổi danh khắp Yến Kinh.

Bởi vì thường xuyên cùng phu nhân đi chọn mua đồ, cho nên Hà Mạn Nương cũng biết rất rõ chợ Trường An.

"Hôm nay tiểu thư tính đi?" Hà Mạn Nương hỏi.

Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn là muốn đi nhìn một cái."

Nàng chưa nói là vì vụ án, chỉ nói: "Hiện giờ sắp vào thu, trang phục mùa đông cần phải mua trước, hôm nay nếu có họp chợ, vừa lúc có thể nhìn xem."

Hà Mạn Nương liền nói: "Tiểu thư muốn đi cứ đi, bếp lò tối nay ta sẽ canh thay con."



Tạ Cát Tường hỏi nàng: "Chợ Trường An có cái gì ăn ngon không nhũ nương?"

Hà Mạn Nương nhớ lại một chút, mới chậm rãi mở miệng.

"Phố ăn vặt ở chợ Trường An rất có tiếng, bất quá đều là món không thể ăn đỡ đói, như là xiên thịt đỏ, thịt ướp tiêu, phèo chiên, cùng các loại thịt khác, vị đều khá tốt, à đúng rồi, còn có một nhà chuyên môn làm sữa hạnh nhân sữa, tư vị thật là tuyệt."

Hà Mạn Nương nói như thế, lại có chút đói bụng.

"Nếu tiểu thư đi, nhớ mua chút sữa hạnh nhân và bánh quẩy về, đặt xuống giếng có thể giữ được một ngày, ngày mai vẫn ăn được."

Tạ Cát Tường nghiêm túc nghe, nàng lật xem quyển sách trong tay, hỏi mấy cửa hiệu lâu đời hơn trăm năm trước.

"Nhà này còn không?"

Hà Mạn Nương không phải người tham ăn, năm đó đi theo Tô Huỳnh Tú đến chợ Trường An, phần lớn đều là vì mua xiêm y, mấy món ăn vặt chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không có đặc biệt để ý.

Hiện tại Tạ Cát Tường vừa hỏi như thế, nàng còn có chút hoảng hốt, sửng sốt nửa ngày mới nói: "Mao Đỗ Trương và Đường Sơn Tra cũng chưa gặp qua, nhưng quán bán thịt viên mèo con vẫn còn."

Thịt viên mèo con này thật sự là tên gọi khác người, căn cứ theo ghi chép của Vinh Khánh Hoa, bởi vì thịt viên của quán này có thể khiến mèo thèm đến phát khóc, bởi thế mới được gọi như vậy.

Tạ Cát Tường vẽ một vòng tròn vào tên quán này, lại vào nhà lấy hai quyển du ký khác về phong thổ Yến Kinh, so sánh đối chiếu.

Bận rộn một hồi cũng đến lúc chạng vạng.

Triệu Thụy nói buổi tối sẽ lại đây, Hà Mạn Nương liền làm thêm cơm cho hắn, hiện giờ lượng cơm Triệu Thụy ăn Hà Mạn Nương và Tạ Cát Tường đều đã biết rõ, tóm lại làm gấp đôi lượng cơm canh hai người ăn ngày thường tuyệt đối sẽ không thiếu.

Hôm nay ăn rau cùng sủi cảo.

Vỏ sủi cảo hơi mỏng bọc lấy hỗn hợp nhân gồm trứng gà, sợi dưa, miến, tôm khô, một đám béo lùn chắc nịch xếp hàng chỉnh tề trên vỉ hấp, đợi đến lúc hấp xong, liền thành sủi cảo hấp trong suốt bóng bẩy.

Hà Mạn Nương đặt hai nồi hấp sủi cảo trên bàn đá trước, để Tạ Cát Tường chọn nước chấm.

Tạ Cát Tường ăn lạt, chỉ thích thêm dấm chua ngọt. Triệu Thụy ăn mặn, lại phải thêm một ít dầu mè cùng dầu ớt, phối với nhau như vậy đặc biệt đưa cơm.

Đại khái chắc vì lại có thể dùng cơm cùng tiểu thư và thế tử, tâm tình Hà Mạn Nương cực tốt, vừa trộn dưa leo, vừa ngâm nga ca hát.

"Buổi tối nếu đi họp chợ, tiểu thư nhất định sẽ dùng thêm chút đồ ăn vặt, như vậy bữa tối nên dùng ít lại một chút, cẩn thận ban đêm khó chịu."

"Sủi cảo dư ra cũng để thế tử mang theo, cho hắn sáng mai ăn sáng."

Tạ Cát Tường rất muốn nói, kỳ thật một ngày ba bữa cơm của Triệu Thụy, vương phủ bên kia cũng không dám chậm trễ, bất quá thấy Hà Mạn Nương vui vẻ như vậy, nàng mân mê môi, cũng cười theo.

Vương phủ không dám chậm trễ là chuyện của vương phủ, các nàng chuẩn bị là chuyện của các nàng, không liên quan.

Trong việc ăn uống, không chỉ Tạ Cát Tường hiểu biết Triệu Thụy, Triệu Thụy cũng rất hiểu biết Tạ Cát Tường.

Cơ hồ như vào lúc nồi sủi cảo thứ ba ra nồi, tiếng đập cửa có quy luật của Triệu Thụy đúng lúc vang lên.

Tạ Cát Tường cùng Hà Mạn Nương liếc nhau, Tạ Cát Tường vừa đứng dậy mở cửa, vừa lải nhải: "Lần nào cũng đến đúng giờ ăn cơn."

Nàng mới vừa mở cửa ra, Triệu Thụy liền nghe được tiếng tiểu cô nương lải nhải.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, giơ cái bình trong tay lên, hơi hơi mỉm cười: "Nếu không ta mang bình nước ô mai này đi?"

Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, thối lui hai bước: "Hôm nay nhũ nương làm sủi cảo, huynh muốn ăn không đây."

Lúc đối mặt với tiểu thanh mai, da mặt Triệu Thụy có thể dày như tường thành, lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn nhanh nhẹn vào sân, trực tiếp đặt nước ô mai mang theo xuống bàn đá, thành thành thật thật đi rửa tay.

Đợi cho hắn rửa xong tay, sủi cảo cũng vừa lúc đầy đủ trên bàn.

Hà Mạn Nương lại cẩn thận nhìn một lần, để Triệu Thụy dùng ít sủi cảo, sau đó người một nhà mới bắt đầu dùng cơm.



Thật ra Triệu Thụy đi qua chợ Trường An rất nhiều lần, bất quá phần lớn hắn đều là đi phá án, chưa lần nào qua đó chơi.

Ban ngày Tạ Cát Tường không nói, hiện tại mới nói muốn đi họp chợ, Triệu Thụy liền lập tức hiểu ra chợ Trường An khả năng có manh mối.

Hắn vừa ăn vừa nói: "Lát nữa dùng xong cơm, chúng ta ngồi xe ngựa đi, hai khắc (30') liền có thể tới."

Ban đêm thành Yến Kinh chỉ có xe ngựa nha môn và hoàng thất mới có thể phóng nhanh, Triệu Thụy sẽ không dùng xe ngựa Cao Đào Tư, vậy tất nhiên sẽ dùng xe ngựa bình thường của Triệu Vương phủ.

Triệu thế tử đưa tiểu thanh mai đi ra ngoài họp chợ, thật ra không cần gây chú ý cho nhiều người.

Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, liền nói: "Vậy đi."

Dùng xong cơm chiều, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy chuẩn bị sẵn nước ấm, liền cùng nhau lên xe ngựa.

Ngày mùa hè nóng bức, đa số bá tánh đều ngồi trong sân hóng mát, xe ngựa từ hẻm Thanh Mai chạy ra ngoài, có thể nghe được tiếng nói cười náo nhiệt ở từng nhà.

Phía chân trời trăng sáng sao thưa, trên mặt đất nhà nhà đoàn viên.

Ve réc réc kêu mãi không ngừng, nhưng vì xe ngựa chạy nhanh gió lạnh quất vào mặt, âm thanh kia cũng dần dần nhạt đi.

Trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn nhau.

Tạ Cát Tường hơi ngập ngừng, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy có chút nóng.

Triệu Thụy hôm nay tựa hồ đã nói rất nhiều, cho nên thanh âm cũng có chút nghẹn, đồ chấm buổi tối hắn cũng không dám ăn nhiều, chỉ dùng non nửa chén.

"Nghĩ như thế nào mà hôm nay muốn đi họp chợ?" Hơi thở Triệu Thụy quanh quẩn bên tai Tạ Cát Tường, khiến vành tai mềm mại của nàng không hiểu sao lại đỏ lên.

Tạ Cát Tường cảm thấy tim đập gia tốc.

Nàng nhấc màn xe lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó mới thấp giọng nói: "Hôm nay ta xem quyển du ký một ngày, cũng có chút tâm đắc."

Triệu Thụy hỏi: "Thật sự là xem ban ngày?"

Hôm nay hiển nhiên hắn không có thời gian xem, ban ngày không tới, chính là cho nàng thời gian nghiên cứu.

Tạ Cát Tường không trả lời vấn đề này, chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nói: "Quyển du ký ghi chép về mỹ thực ở Yến Kinh, phần lớn đều tập trung ở chợ Trường An, bởi vì ở những năm Hồng Vũ, chợ này đã được thành lập, là khu phố bá tánh Yến Kinh năm đó thích nhất."

Chỉ là sau đó, bởi vì kênh đào được mở và Chu Tước viên được khai trương, thanh danh phố Chu Tước cùng phố Khánh Lân cũng lên như diều gặp gió, cho nên chợ Trường An dần dần vắng vẻ, hiện tại ngoại trừ bá tánh thành Bắc và thành Tây Yến Kinh còn đi, bá tánh thành Nam và thành Đông lại hiếm khi tới.

Tạ Cát Tường vừa nói như thế, Triệu Thụy tưởng tượng thoáng qua liền hiểu rõ.

"Cha ta bảo ta lưu ý quyển sách này, nhất định là có manh mối đặc biệt quan trọng liên quan đến hai thư sinh kia, nếu chúng ta chỉ dựa vào sách sẽ tìm không được manh mối, vậy thì cần phải đi thực tế một phen," Tạ Cát Tường nói, "Mấy ngày sau nếu Thụy ca ca có rảnh, chúng ta còn phải đi một chuyến đến các danh thắng như Thanh Sơn thư viện, Bạch Vân Quan cùng chùa Hoàng Giác, nhìn một cái xem rốt cuộc có gì khác biệt không."

Mấy chỗ này khi còn nhỏ bọn họ đã từng đến du ngoạn, lớn lên rồi lại không rảnh rỗi, hiện tại lại là cơ hội hiếm có.

Triệu Thụy cúi đầu nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười: "Được rồi, nghe muội hết, vụ án Phan Lâm Lang đã có Tô Thần, ta cũng đang mệt mỏi muốn lấy cớ nghỉ ngơi, đến lúc đó có thể du ngoạn khắp nơi."

Triệu Thụy nói tới đây, ánh mắt thâm sâu, cúi đầu hỏi Tạ Cát Tường: "Muội xác định hôm nay chúng ta đi chợ Trường An?"

Tạ Cát Tường không rõ nguyên do: "Nếu hôm nay đúng lúc có họp chợ, thật sự là cơ hội tốt, tất nhiên nên đi hôm nay."

"Được, đi thì đi." Triệu Thụy ý vị thâm trường.

Ngay từ đầu, Tạ Cát Tường còn chưa cảm thấy có gì không đúng, đợi cho đến chợ Trường An nàng mới phát hiện, ngày hai mươi mỗi tháng họp chợ, ở chợ Trường An lại gọi là ngày Tương Tư.

Các thiếu nam thiếu nữ đang nùng tình mật ý sẽ cùng nhau đi vào chợ Trường An, xem phố đi dạo, nói chuyện yêu đương.

Tạ Cát Tường: "......"

Tính sai rồi!

Triệu Vương thế tử cười tủm tỉm, đứng bên cạnh tiểu thanh mai, duỗi tay ra thế mời: "Tạ tiểu thư, muốn đi dạo nơi nào trước?"