“Chị có nhiều túi xách vậy, còn toàn phiên bản giới hạn nữa chứ.” Tố Cẩm Băng đi dạo một vòng trong phòng để đồ của chị gái, nhìn những chiếc túi hàng hiệu xếp chật kín trên tủ không khỏi sinh ra lòng đố kỵ.
Tố Cẩm Huyên rời mắt khỏi trang web môi giới bất động sản mỉm cười:
“Anh rể em mua đấy, chị cũng không dùng hết em thích cái nào lấy mà dùng.”
Thường ngày Tố Cẩm Huyên không hay để ý tới mấy thứ này, ra ngoài cũng rất lười chuyển đồ từ túi này qua túi khác cho nên cả năm cả tháng chỉ dùng duy nhất một chiếc túi.
Thế nhưng Thương Chiến Nam dường như bị cuồng mua sắm cho vợ thấy đồ nào đẹp đồ nào tốt đều bảo thư ký đặt mua cho cô, thành gia bây giờ trong phòng để đồ có bao nhiêu chiếc túi, bao nhiêu đôi giày Tố Cẩm Huyên cũng chẳng rõ nữa.
“Anh rể tốt với chị thật đấy.” Nghe chị gái nói đôi mắt Tố Cẩm Băng phát sáng, lập tức chọn một chiếc túi phiên bản giới hạn mới tung ra thị trường của thương hiệu Dior.
Tố Cẩm Băng sinh ra trong gia đình thuộc tầng lớp trung lưu thế nhưng lại có tính khoe khoang, nâng tầm bản thân, bạn bè kết giao cũng toàn là những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Tố Bằng để sớm kiếm thêm được con rể quý như Thương Chiến Nam không tiếc chi nhiều tiền trên người con gái út, thế nhưng vì điều kiện có hạn khiến Tố Cẩm Băng lúc nào cũng cảm thấy không bằng người ta.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Tố Cẩm Huyên, thầm nghĩ bản thân đâu có gì thua kém chị gái mình, thế sao vận mệnh lại khác nhau tới vậy? Nếu như ngày đó Thương Chiến Nam chọn cô ta thì tốt rồi, sẽ chẳng còn ai dám khinh thường cô ta được nữa.
“Chị sinh cho anh rể một đứa con không phải anh ấy càng tốt với chị hơn sao? Chị uống thuốc tránh thai chẳng nhẽ không muốn tính chuyện lâu dài cùng anh rể?”
Ánh mắt Tố Cẩm Huyên trở lên đăm chiêu, bàn tay gõ bàn phím theo đó cũng dừng lại, cô mông lung nói:
“Chị muốn sinh con cho người mình yêu, đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của cha mẹ mới lớn lên trong hạnh phúc được…”
“Cạch.”
Tố Cẩm Huyên còn chưa nói hết câu, bất chợt bên tai đã truyền đến thanh âm đồ vật va chạm với sàn nhà, cô giật mình ngoái đầu ra cửa thì chỉ thấy một cái bóng lướt nhanh qua.
Lúc này đầu óc Tố Cẩm Huyên hoàn toàn trống rỗng, sau một hồi ngây ngốc cô run rẩy lao xuống dưới nhà, nhưng mà cô đã chậm một bước rồi, chiếc xe mang theo nỗi buồn của chủ nhân đã phóng vút qua cổng.
“Chị Cẩm Huyên sao vậy?” Tố Cẩm Băng tỏ vẻ vô tội chậm bước đi tới hỏi han.
“Anh rể em nghe thấy hết rồi.” Tố Cẩm Huyên thở một hơi dài lẩm bẩm.
Vẻ mặt Tố Cẩm Băng hoảng hốt tự trách: “Em sơ ý quá, đáng ra em không nên hỏi chị câu đó.”
Tố Cẩm Huyên lắc đầu: “Không phải lỗi tại em, chính chị cũng không ngờ anh ấy lại về nhà đúng lúc như vậy.”
Sáng hôm nay Thương Chiến Nam nói với cô công ty có cuộc họp cổ đông vào lúc chín giờ, cô cứ đinh ninh hiện tại anh ấy đang ở trong phòng họp cơ, đúng là người tính không bằng trời tính.
“Giờ phải làm sao đây? Anh ấy hình như giận lắm.”
Tố Cẩm Huyên xoay người đi lên trên phòng, sao có thể không giận được đây, Thương Chiến Nam luôn muốn bọn họ sớm có con mà.
Trước đây khi chọn cách uống thuốc tránh thai Tố Cẩm Huyên chẳng hề lo lắng ngày nào đó Thương Chiến Nam sẽ phát hiện, còn nghĩ biết cũng không sao cả cùng lắm là ly hôn thôi, nhưng giờ tuyến tình cảm của cô đã thay đổi, trong lòng có chút gì đó rất khó diễn tả.
Tố Cẩm Băng gây ra tội lớn không tiện ở lại nhà chị gái thêm nữa, qua loa nói vài câu rồi viện cớ ra về.
Tố Cẩm Huyên buông thõng cơ thể nằm dài trên chiếc bàn uống trà rộng rãi mới thay, tình cảm vốn đang tiến triển tốt đẹp cứ thế bị cái miệng này của cô phá hỏng rồi, cô đã từng suy nghĩ đến việc ngừng uống thuốc nhưng giờ thì sao? Có ai muốn bị lừa dối đâu, anh ấy sẽ đối với cô thế nào sau chuyện này?
Tố Cẩm Huyên không ngừng lo lắng, cũng không ngừng chờ mong Thương Chiến Nam sẽ về nhà nhưng chờ mãi chờ mãi tới tận bảy giờ tối vẫn không thấy anh đâu.
Từ khi hai người kết hôn Thương Chiến Nam luôn tan ca rất sớm, hôm nào bận rộn lắm thì tới năm giờ là cùng.
Tố Cẩm Huyên cầm di động trên tay tìm kiếm số anh trên danh bạ, do dự hồi lâu mới dám nhấn nút gọi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông dài phải tới khi gần kết thúc Thương Chiến Nam mới chịu bắt máy: “Hôm nay anh ra ngoài ăn cơm cùng đối tác, quên mất không nói trước với em.”
Giọng anh rất bình thường, bình thường tới mức khiến Tố Cẩm Huyên căng thẳng, thà rằng anh cứ như mọi khi thể hiện sự tức giận ra bên ngoài còn tốt hơn.
Cô khẽ dạ một câu rồi cúp máy.
Tối đó Tố Cẩm Huyên không có tâm trạng ăn cơm, cô lên giường từ rất sớm nhưng mãi không thể ngủ đi được.
Khoảng hơn mười rưỡi Thương Chiến Nam mới về tới nhà, trên người anh thoang thoảng mùi rượu, trong ánh đèn ngủ vàng nhạt thoáng nhìn vào chiếc chăn nhô cao trên giường rồi đi về phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong anh vén chăn nằm lên giường, vẫn như thường lệ tìm kiếm Tố Cẩm Huyên ôm vào lòng.
Mọi thứ giống như không có gì thay đổi cả, thế nhưng người được ôm như Tố Cẩm Huyên lại rất rõ ràng Thương Chiến Nam đã có khoảng cách với mình.