Truyện Một Ngàn Đêm Ngủ Đông của tác giả Tu Nguyệt Nha.
Đêm ấy, tuyết rơi ở Paris, Bạch Nhung vì lý do nào đó lạc lõng trên phố, nghèo đến mức không một xu dính túi, chiếc váy len rách cả túi, đồng xu cuối cùng rơi xuống đất.
Đầu gối cô bị thương nên không thể cúi xuống.
May mắn thay, một quý ông tốt bụng đi qua nhặt giúp cô đồng xu.
Ấn tượng đầu tiên của Bạch Nhung về Navarre là: ôn hòa, tao nhã, phong độ lịch lãm, đôi mắt nâu trong trẻo như tuyết tan.
… Thế giới vẫn còn người tốt! Sau một ngày trải qua như tận thế ở nơi đất khách quê người, Bạch Nhung đỏ mắt, hít một hơi sâu, sống mũi cay cay, chuẩn bị đưa tay ra nhận đồng xu — nhưng quý ông lại rụt tay lại, mỉm cười bình thản mà lịch sự với cô: “Xin lỗi, quý cô, đây là của tôi.”
Bạch Nhung: …?!
Mình đã thê thảm đến mức này rồi, sao vẫn có người muốn cướp tiền của mình chứ!
Vì định kiến này, Bạch Nhung đã lầm tưởng Navarre là một thương gia keo kiệt, nhưng sau này, có một ngày anh nói với cô:
“Liliane, em thích rượu vang à? Thật tốt, anh có một vườn nho ở Bordeaux đủ để em uống cả đời.”
“…Miễn phí sao?”
“Đương nhiên, nhưng vì tửu lượng của em, anh có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Uống say rồi, không được về nhà cùng người đàn ông khác.”
[2]
Mùa đông năm 1982 ẩm ướt và lạnh lẽo, Bạch Nhung ghét mùa đông.
Navarre lại thích mùa đông.
Anh thích cô gái nhỏ người Trung Quốc này nằm ngủ bên lò sưởi ấm áp, cuộn tròn trong vòng tay anh, nửa tỉnh nửa mê, giống như một chú mèo nhỏ trở mình, dùng tiếng Pháp ngọt ngào mơ màng gọi anh “Monsieur Navarre”.