Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 1030: Bắt Giặc Trước Bắt Vua


Những kẻ tai mắt này đều cực kỳ hoảng sợ.

Bọn hắn tính toán giảo biện cho mình, đáng tiếc vô ích.

Trịnh tướng quân cố ý để Sở Kiếm giả dạng làm thuộc hạ của quốc sư đại nhân, hy vọng dùng cái này dẫn tai mắt trốn ở chỗ tối, kết quả chứng minh kế hoạch của hắn rất thành công.

Bây giờ những tai mắt này bị hắn hốt gọn một mẻ, cái này khiến hắn ít đi rất nhiều cố kỵ.

Trịnh tướng quân hạ lệnh đem mấy tai mắt này toàn bộ nhốt vào địa lao, tiến hành khảo vấn chặt chẽ đối với bọn hắn, xem có thể tìm được chứng cứ bọn họ thông đồng với quốc sư hay không.

Mặt khác Trịnh tướng quân còn sai người truyền lệnh xuống, tất cả thuyền lui về sau, tận lực cùng bến cảng vạn hải thành kéo dài khoảng cách, giảm bớt xung đột giữa hai bên.

Trịnh tướng quân đứng tại boong thuyền, xa xa nhìn về phía thiên đảo Quốc.

“Ta đã làm tất cả những gì có thể, kế tiếp liền phải xem các ngươi."

Hắn có thể làm chỉ có kéo dài thời gian, muốn để trận chiến tranh này dừng lại hoàn toàn, còn phải xem Tam công chúa.

Sau khi Y Mỹ và Sở Kiếm rơi xuống biển, lập tức đi vòng sang một con thuyền khác.

Có một chiếc thuyền khác neo đậu ở đây, trên thuyền đã chuẩn bị sẵn đồ dùng và thức ăn.

Sở Kiếm một tay đỡ mạn thuyền, một cái tay khác đỡ Y Mỹ lên.

Y Mỹ thuận theo hắn leo lên thuyền, lập tức xoay người ghé vào trên thành thuyền, đưa tay kéo Sở Kiếm.

Chờ hai người đều lên thuyền, Sở Kiếm cũng không để ý tới đổi đi y phục ướt nhẹp trên thân, nắm mái chèo dùng sức chèo.

Thuyền nhỏ hướng về thiên đảo Quốc đi.

Lúc này trên thuyền lực chú ý của mọi người đều bị Trịnh tướng quân hấp dẫn, không có ai chú ý tới chiếc thuyền nhỏ này lặng lẽ rời đi.

Sở Kiếm không ngừng nghỉ mà chèo hơn nửa ngày, cho đến khi không còn nhìn thấy thuyền chiến của Thiên đảo Quốc nữa , hắn lúc này mới thả chậm tốc độ, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Cửa đầu tiên qua mà không có bất kỳ rủi ro nào.

Khi thần kinh được thả lỏng, Sở Kiếm cảm thấy y phục trên người vừa lạnh vừa nặng, dù là hắn là người luyện võ, sắc mặt cũng sẽ tái nhợt vì lạnh.

Y Mỹ đã trốn ở bên trong thuyền đổi quần áo sạch sẽ.

Nàng nói với Sở Kiếm: “ta tới chèo thuyền, ngươi đi thay quần áo khác đi.”

Sở Kiếm thấy nàng tay chân mảnh khảnh, xem xét chính là một người khí lực yếu ớt, liền nói.

“Không cần, cứ ngừng một lát như vậy đi.”

Hắn khom lưng tiến vào bên trong thuyền, từ trong bao quần áo lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ.

Y Mỹ muốn đi chèo thuyền, nhưng nàng chưa bao giờ làm loại công việc nặng này chứ đừng nói là chèo thuyền, thậm chí nhấc một mái chèo lên cũng rất khó khăn với nàng.

Nàng hao hết khí lực cố gắng khua mái chèo, nhưng vẫn không thể làm cho con thuyền tiến lên được nửa phần.

Tức giận nàng ném mái chèo vào trong thuyền, tiếp đó vung tay áo nhanh chân trở vào thuyền.



Lúc này Sở Kiếm vừa mặc quần, nửa người trên vẫn để trần, Y Mỹ đi vào là vừa vặn gặp một màn này.

Sở Kiếm tuổi không lớn lắm, trên thân vẫn còn có chút ngây thơ của thiếu niên, nhưng bởi vì tu luyện võ công nhiều năm, dáng người so với ngươi cùng lứa tuổi cao gầy hơn.

Hắn đưa lưng về phía Y Mỹ, xoay người lại cầm quần áo, lúc khom người phần lưng cơ bắp kéo căng, phần eo nhìn rất gầy, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Dương quang rơi vào trên lưng của hắn, tỏa ra thứ ánh sáng vàng ấm áp.

Đẹp đến mức kinh người!

Y Mỹ trực tiếp nhìn ngây người.

Nàng hồi nhỏ đã từng thấy các huynh trưởng hai tay để trần cùng nhau luận võ, thế nhưng cảm giác đó hoàn toàn khác với lúc này.

thời điểm Đối mặt với các huynh trưởng , nàng chỉ hâm mộ bọn hắn lớn lên so với mình cao hơn rất nhiều, nhưng lúc này nhìn thấy Sở Kiếm, nàng lại có loại xúc động xuân tâm, muốn đưa tay ra chạm vào hắn ...

Khi nàng định thần lại, đầu ngón tay phải của nàng đã chạm vào lưng Sở Kiếm.

Sở Kiếm đầu tiên là cứng đờ, chợt quay đầu nhìn nàng.

Sắc mặt hắn đỏ lên, nghĩ muốn chạy trốn, nhưng lại không có né tránh, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Y Mỹ tỉnh ngộ nhận ra chuyện mình vừa làm, nhất thời liền xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!

Nàng đường đường là tam công chúa thiên đảo quốc, thế mà lại đối với một nam nhân động thủ động cước.

Việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của nàng còn cần hay không?!

Nàng về sau làm sao còn có thể gặp người?!

Y Mỹ chết vì sĩ diện, không muốn thể hiện sự rụt rè của mình vào lúc này.

Nàng ép buộc chính mình đè xuống bối rối cùng xấu hổ giận dữ trong lòng, cố ý giả vờ như không có việc gì, ngón tay dùng sức chọc chọc trên lưng hắn , khinh thường khẽ nói.

“Ta chỉ là muốn nhìn một chút thịt trên người ngươi có nhiều hay không, như thế nào? Ta không thể xem sao?”

Sở Kiếm muốn nói đương nhiên không thể nhìn.

Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân.

Nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt Y Mỹ đỏ bừng vì xấu hổ giận dữ , vẫn còn muốn mạnh mẽ giả vờ bộ dáng trấn định, Sở Kiếm lại không đành lòng vạch trần nàng, chỉ có thể khô khan mà hùa theo lời của nàng.

“Ngươi có thể nhìn.”

Y Mỹ thu tay lại, hất cằm lên, hừ nhẹ một tiếng: “cái này Cũng không tệ lắm.”

Nói xong nàng liền quay người đi ra ngoài.

trong suốt quá trình nàng đều ngẩng cao đầu, nhìn rất là kiêu ngạo thong dong.

Khi nàng duy trì cái tư thế này đến lúc đi tới cửa, đột nhiên bất ngờ vấp phải bậc thang, cả người ngã thẳng xuống, sõng soài tại chỗ.

Lần này ngã khá mạnh, toàn bộ thân thuyền cũng lắc lư theo.



Sở Kiếm tuỳ tiện khoác y phục lên, đi nhanh tới, đỡ Y Mỹ dậy , quan tâm hỏi.

“Ngươi không sao chứ?”

Y Mỹ cố gắng hết sức để duy trì chút kiêu ngạo cuối cùng của mình với tư cách là một công chúa, đáp lại một cách bình tĩnh.

“Ta không sao, ta rất khỏe.”

Nàng lặng lẽ trừng mắt về phía cái bậc thang làm hại chính mình ngã xuống mất mặt kia, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nàng âm thầm thề, chờ đến thiên đảo quốc, điều đầu tiên nàng làm chính là cho người phá hủy cái bậc thang chết tiệt này!

Sở Kiếm Thấy nàng không bị thương, lúc này mới yên lòng.

Chiếc thuyền này mặc dù không lớn, nhưng trên thuyền vật tư tương đối đầy đủ.

Sở Kiếm thay quần áo xong, đem y phục ướt nhẹp treo ở trên cột buồm, để gió biển hong khô.

hắn Cầm trong tay cái cẩm nang.

Trong cẩm nang ngân phiếu đã ướt đẫm , hắn đem ngân phiếu từng trương trải rộng ra, dùng cái chén chặn lên, để tránh bị gió thổi bay.

Thứ cuối cùng lấy ra là một tờ giấy ghi chú.

Trên tờ giấy chữ viết đều đã bị mờ, phải nhìn nó thật kỹ mới có thể nhìn ra được câu chữ viết trên đó.

bắt giặc trước bắt vua.

Đây là cẩm nang Lạc Thanh Hàn để cho người đưa cho Sở Kiếm.

Sở Kiếm nguyên bản còn tưởng rằng Lạc Thanh Hàn muốn hắn ra tay với hoàng đế Thiên đảo Quốc , vì mối quan hệ giữa hắn và Y Mỹ, trong lòng Sở Kiếm có chút giãy dụa cùng do dự, cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, Lạc Thanh Hàn là muốn hắn nghĩ biện pháp giải quyết quốc sư Thiên đảo Quốc.

Vị quốc sư kia mới là thủ phạm thúc đẩy trận chiến này phát sinh.

Sở Kiếm xé toang tờ giấy, tùy ý thả chúng xuống biển.

Y Mỹ lúc này đã quên mất sự xấu hổ vừa rồi, nàng nghiêng người hỏi.

“Ngươi ở đây làm cái gì?”

Sở Kiếm: “không có gì, tiện tay ném đi chút đồ vô dụng, ngươi có đói bụng không?"

Y Mỹ kỳ thực đã sớm đói bụng, nhưng nàng vẫn ra vẻ là một công chúa , gật đầu dè dặt.

“Vẫn Tốt."

Sở Kiếm đi vào trong thuyền , vừa đi vừa nói: “chúng ta ăn cơm đi.”

Y Mỹ ở trong lòng reo hò, cuối cùng cũng có thể ăn cơm!

Sở Kiếm lấy ra nước ngọt và lương khô, cùng Y Mỹ ăn bữa trưa đơn giản.

Nghỉ ngơi một lát, Sở Kiếm tiếp tục chèo thuyền.