Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1732


Chương 2300


Tô Lam vẫn lễ phép chào hỏi một cái trước.



Giám đốc Lý hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái rồi đập mạnh tư liệu trong tay lên mặt bàn.


“Âm!” Một âm thanh trầm đục vang lên làm cho Trưởng khoa Vương sợ tới mức co rụt cổ lại.


“Vương Hữu Lượng! Ông xem ban ngành của các ông đã đào tạo ra loại người gì thế này? Bệnh viện trung tâm của chúng ta chính là một trong ba bệnh viện nổi tiếng khắp cả nước, đào tạo ra biết bao nhiêu bác sĩ nổi danh trong và ngoài nước.”




“Đã bao nhiêu năm rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gièm pha như thế này! Ở trong văn phòng làm việc mà bồi rượu cho lãnh đạo…”


“Hễ là người hơi có chút liêm sỉ đều không làm ra được loại chuyện vô liêm sỉ này!”


Những lời này của Giám đốc Lý cực kỳ khó nghe.


Mới nghe thì giống như đang nói với Trưởng khoa Vương nhưng là ràng đang mắng Tô Lam.


Tô Lam lập tức siết chặt nắm tay, cô lên tiếng cắt ngang lời nói càng khó nghe hơn của ông ta: “Giám đốc Lý! Ông không thể chỉ dựa vào.


mấy tấm ảnh chụp kia mà đội lên đầu tôi cái mũ lớn như vậy, tôi không nhận.”


Thấy Tô Lam đến đây không phải là thật lòng muốn nhận sai, thậm chí còn dám tranh luận, giám đốc Lý tức giận đến mức toàn bộ tóc tai đều dựng đứng lên.


Ông ta đập mạnh một cái lên bàn rồi chỉ vào cái mũi Tô Lam mà mắng: “Cô không thừa nhận ảnh chụp, vậy còn video thì sao? Chẳng lẽ video cũng là giả nữa sao? Một đứa con gái không đứng đản như vậy, thật không biết cha mẹ cô đã dạy cô như thế nào nữa!”


Người khác oan uổng mình thì cô có thể nhịn, nhưng chắc chắn cô không thể nào chịu được bất luận kẻ nào nhục nhã mẹ của cô!


“Giám đốc Lý! Xin ông chú ý cách dùng từ của ông! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đi bồi rượu cả”


“Sở dĩ có mấy bức ảnh này là bởi vì tôi bị người ta bắt cóc, bị ép buộc. Vì tự cứu chính mình cho nên mới phải giả vờ lá mặt lá trái.”


“Chuyện này thì bên phía cảnh sát có bản tường trình, có ghi chép lại, điều tra một cái là rõ thôi.”


“Về phần chuyện của Trưởng khoa Đàm, tôi nghĩ rốt cuộc chuyện là như thế nào thì ông có thể đi hỏi Giám đốc Lưu. Lúc đó ông ấy ở ngay hiện trường!”


Nhìn thấy Tô Lam đúng lý hợp tình như vậy, Giám đốc Lý tức giận đến mức cái mũi cũng đều xiêu vẹo: “Tô Lam Tôi thấy cô chính là chết cũng không hối cải. Rõ ràng biết rằng lúc này Giám đốc Lưu đã ra nước ngoài đi giao lưu rồi, một tháng nữa cũng không thể trở về được, bây giờ cô nói loại lời này thì có tác dụng gì sao?”


Sau khi mắng xong, Giám đốc Lý quay đầu chỉ vào Trưởng khoa Vương lại chửi rủa một trận: “Vương Hữu Lượng! Ông nhìn đi, đây là cấp dưới của ông đó. Cái loại người không biết hối cải, không hề cảm thấy xấu hổ thế này mà ông còn có mặt mũi mà cầu tình cho cô ta sao?”


“Hôm nay tôi nói hết lời ở đây, loại người giống như cô ta sẽ không có tư cách đứng ở bệnh viện trung tâm!”


“Cô tên là Tô Lam đúng không? Bây giờ tôi thay mặt cho ban giám đốc, chính thức thông báo cho cô, cô bị đuổi việc rồi!”