Viên Kẹo Ngọt Của Chú Dịch

Chương 3: Cảm nhận chính là đây?


Dịch Phong chạy đến vén cái rèm che mỏng ra. Nhìn thấy Khương Khiết Nhi đang nằm nhắm mắt. Hai chân dạng ra, váy bị kéo cao, hắn lập tức cởi áo khoác vest che lại cho cô.

Tròng mắt trở nên đỏ ngầu, bàn tay hắn bóp lấy cổ của bà bác sĩ chui kia:

“Khốn kiếp! Mày làm gì con bé rồi?”

“Không có… Tôi còn chưa kịp làm gì.”

Một hơi nặng nề thở ra:

“Vậy sao con bé còn chưa tỉnh.”

Hai chân bà ta không tài nào chạm đất.

“Tha mạng… Tôi chỉ tiêm cho cô ấy thuốc ngủ!”

“Mẹ mày!”

Dịch Phong ném bà ta cùng hộ lý kia ra ngoài:

“Người đâu, tay nào của bọn chúng chạm vào Khiết Nhi. Chặt hết cho ta!”

“Dạ thưa Dịch thiếu!”

Sau đó tiếng hét thất thanh vang lên:

“Á…”

“Tha mạng! Dịch thiếu tha mạng…”

Bao nhiêu đó còn quá hời cho bọn chúng. Dám động vào Khiết Nhi chẳng khác nào đối đầu với Dịch Phong đây.

Xử lý xong đám người, Dịch Phong nhanh chóng cởi trói cho Khiết Nhi. Nhìn thấy cổ tay đẹp in hằn những vết đỏ, hắn xót xa vô cùng.

Chỉ trách hắn đến trễ.

Nhưng hắn có chọc gì con bé đâu? Vừa sáng ra lại tìm hắn kiếm chuyện?

Hắn cúi người bế cô gái nhỏ vào lòng, không ngừng đe doạ:

“Khương Khiết Nhi, đợi con tỉnh dậy, chú hỏi tội sau!”



Dịch Phong bế Khiết Nhi về lại Dịch gia. Đặt cô nằm trên giường ngủ của hắn.

Sao hắn không để ý nhỉ? Cô bé phúng phính 2 tuổi năm nào đã lớn. Còn rất xinh đẹp, thuần khiết.

Khiết Nhi trở mình, chân mày nhíu một cái, đôi làn mi công khẽ động, một môi ửng hồng tựa cánh đào trong nắng xuân.

Một nét đẹp ngọt ngào, tựa nàng thơ. Bất giác, Dịch Phong không nhịn được đưa tay vuốt ve gương mặt của cô.

Lúc này, Khiết Nhi nắm lấy tay Dịch Phong:



“Chú… Chú Dịch cứu con…”

Dịch Phong đưa tay đan xen vào tay Khiết Nhi nắm chặt:

“Ngoan đừng sợ! Có chú đây rồi!”

Mi tâm của Khiết Nhi vẫn khép chặt. Là cô đang gặp ác mộng sao?

Dịch Phong nhíu mày, lòng bàn tay khẽ siết hơn để cho Khiến Nhi yên tâm. Một lúc sau, nghe thấy hơi thở đều đều, hắn mới thư giãn một chút.

Thật không dám nghĩ, nếu lần này hắn không đến kịp, bé con sẽ thế nào?

Hắn làm sao ăn nói với ba của Khiết Nhi đây. Bởi vì ông ấy vừa là ân nhân, vừa là sư phụ của hắn.

Dịch Phong ngồi xuống cạnh giường thở dài. Ký ức đưa hắn trở về 17 năm trước.

Năm đó, ba hắn vì làm ăn thua lỗ nên đã đi vay lãi cao. Không những không khá hơn mà nợ nhiều hơn. Tài sản tích lũy mất sạch chỉ sau một đêm.

Hắn từ một cậu ấm con nhà giàu trở thành một tên vô gia cư.

Mẹ hắn chịu không được đả kích nhảy sông tự vẫn.

Lâm vào đường cùng, cha hắn nhảy cầu theo mẹ hắn.

Trong cùng một ngày, hắn mất cả cha lẫn mẹ. Món nợ của gia đình bỗng chốc đổ lên đầu cậu thanh niên vừa tròn 18 tuổi.

Dịch Phong làm đủ mọi công việc. Không ăn, không ngủ ngày đêm trả nợ. Vậy mà nợ càng lúc càng nhiều.

Những lần không có tiền trả, hắn trả thành bao cát mặc sức bị người khác đánh đập. Lần đó hắn bị đánh đến mất thở nằm trên vũng máu. May mắn, hắn gặp được cha của Khiết Nhi- Khương lão đại. Người ta gọi là Khương lão đại bởi vì ông ấy là ông trùm xã hội đen khét tiếng.

Từ đó, Dịch Phong đi theo lão Khương sau đó dần dần tiếp quản bang hội.

“Chú Dịch…”

Khương Khiết Nhi giật mình bật ngồi dậy. Cô bé vừa mở mắt nhìn thấy Dịch Phong liền ôm chầm lấy hắn:

“Chú Dịch… Huhu… Có phải bọn họ đã… Đã… Huhu…”

Khiết Nhi nấc nghẹn lên từng tiếng. Thay vì an ủi, Dịch Phong gằn giọng trách móc:

“Bây giờ biết sợ rồi sao?”

Dịch Phong đứng dậy, hắn trở về vẻ lạnh lùng vốn có của mình.

“Nếu đã không có gì, ở đây không có việc của chú!”

Nói xong, người đàn ông quay lưng. Điều này khiến Khương Khiết Nhi cảm thấy ấm ức:

“Chú Dịch, chú đáng ghét. Có phải chú có hẹn với người phụ nữ đó không? Chú không quan tâm đến cảm xúc của con gì hết!”

Hắn cười khẩy một cái lập lại từng chữ:

“Không quan tâm?”



Dịch Phong nắm chặt lòng bàn tay của mình. Có thể nhìn rõ từng đường gân xanh nổi lên. Hắn quay lại tiếng về phía Khương Khiết Nhi kéo cô đứng dậy. Thân thể cao lớn áp sát cô vào tường.

Lòng bàn tay đang siết chặt đấm mạnh hai cái vào tường. Khiết Nhi sợ hãi bịt chặt tai lại:

“Á… Dịch Phong chú làm gì vậy?”

Dịch Phong nghiến răng, hắn đưa mu bàn tay dính đầy máu tươi ra trước mặt Khương Khiết Nhi ra lệnh:

“Mở mắt ra!”

Cô vẫn cứng đầu nhắm mắt.

Dịch Phong lần nữa hét lớn:

“Mở mắt!”

Hắn chưa bao giờ lớn tiếng với cô như thế. Khiết Nhi giật mình mở mắt ra. Lúc này, Dịch Phong đưa tay dí sát mặt cô. Mùi máu tanh bỗng chốc sọc lên mũi khiến cho cô có cảm giác buồn nôn:

“Oẹ…”

“Khương Khiết Nhi, nhìn cho kỹ đi. Nỗi đau của con, chú có thể cảm nhận được. Vậy cho nên đừng thách thức chú! Càng không được để bản thân rơi vào nguy hiểm. Nghe rõ chưa?”

Khương Khiết Nhi sợ hãi gật đầu.

Dịch Phong buông ta ra đi về phía cửa. Âm trầm dọa cô gái nhỏ:

‘Nghỉ ngơi đi!”

“Rầm"

Cửa phòng đóng lại, cô còn nghe ở bên ngoài có người nói:

“Tô tiểu thư chờ ngài lâu lắm rồi!”

Nghe xong câu ngài, Khiết Nhi biết tại sao ông chú lại vội rời đi rồi. Bởi vì chú ấy có hẹn với vị hôn thê Tô Ngọc Diệp.

Khương Khiết Nhi ngồi trượt xuống:

“Chú không có trái tim. Bởi vì trái tim chú đã dành cho người khác mất rồi!”

Rồi Khiết Nhi nấc nghẹn lên. Những việc cô làm chính là muốn chú Dịch chú ý đến cô. Nhưng rõ ràng vậy, càng đẩy chú Dịch ra xa hơn!

Khương Khiết Nghi nghe tiếng xe của chiếc Lamborghini dần dần nhỏ lại. Chiếc xe của chú, cô đã ngồi rất nhiều lần. Đáng tiếc vị trí đó đã có người thay vào.

“Dịch Phong, con ghét chú! Á…”

Khiết Nhi quay trở về phòng, cô nằm xuống giường cuộn mình vào trong chăn. Trái tim nhỏ bé như có ai đó bóp nghẹt.

“Huhu….”

Cô đưa tay bịt miệng kìm nén âm thanh bật ra từ cổ họng. Chỉ là cho dù có cố gắng thế nào vẫn không thể ngăn lai âm thanh tuyệt vọng kia.

“Chú Dịch… Huhu…”