Không Thể Chối Từ

Chương 21


Khi Lâm Nhất và Hiểu Viện trở về nhà, không khí trong ngôi nhà dường như nặng nề hơn bao giờ hết.

Ánh sáng le lói từ đèn điện tạo ra những bóng đổ kỳ quái, làm tăng thêm cảm giác bất an trong lòng Hiểu Viện.

Cô cảm thấy như có điều gì đó sắp xảy ra, như một cơn bão đang âm thầm hình thành.

Lâm Nhất quyết định ngồi lại với Hiểu Viện.

Anh biết rằng đã đến lúc phải tiết lộ cho cô sự thật về gia đình mình - điều mà anh luôn muốn bảo vệ cô khỏi.

- Cháu, ngồi xuống đây,- anh nói, chỉ tay về phía ghế sofa.

Hiểu Viện nhìn vào mắt chú, thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt ấy.

- Chú có chuyện gì muốn nói với cháu à?- Cô cảm thấy hồi hộp, những lo lắng dồn nén trong lòng bắt đầu bùng nổ.

Trong ánh sáng mờ ảo của phòng khách, không khí dường như ngưng đọng, nặng nề với những bí mật chưa được tiết lộ.

Giang Hiểu Viện ngồi đối diện với Lâm Nhất, trái tim cô đập mạnh, cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng đang tràn ngập trong lòng.

Lâm Nhất, người mà cô luôn gọi là "chú," với ánh mắt sắc bén và vẻ mặt lạnh lùng, dường như đang tìm cách lựa chọn từ ngữ.

Hiểu Viện,- anh bắt đầu, giọng nói trầm và nghiêm túc.Có những điều mà chú chưa bao giờ nói với cháu, nhưng bây giờ là lúc cháu cần biết.Cô không thể kiềm chế được cảm giác hồi hộp trong lòng.

- Chú, có chuyện gì vậy?- Giọng cô run run, không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.

Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, ánh mắt của anh dán chặt vào cô.

Gia đình của cháu... họ không chỉ là những người bình thường.Cha cháu, Giang Văn Hạo, là một người có quyền lực trong giới xã hội đen.Những gì cháu thấy chỉ là bề nổi, còn dưới đáy là cả một thế giới đầy rẫy âm mưu và nguy hiểm.Những từ ngữ của anh như một nhát dao chém vào sự bình yên của cô.

Hiểu Viện ngỡ ngàng, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

- Không... không thể nào.

- Cha cháu không phải là người như vậy, cô lắp bắp, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, những ký ức vụn vặt về những cuộc điện thoại bí mật và những cuộc gặp gỡ lén lút bắt đầu lấp ló.

Lâm Nhất tiếp tục, không để cô có thời gian để phản ứng.

Mẹ cháu, Lê Minh Tuyết, từng là một nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng cô ấy đã phải từ bỏ mọi thứ để bảo vệ gia đình.Cô ấy sống trong nỗi sợ hãi, luôn lo lắng về những điều có thể xảy ra với cháu và chính cô.Hiểu Viện cảm thấy mọi thứ như sụp đổ xung quanh mình.

Cô không biết rằng cuộc sống của mình lại được định hình bởi những bí mật đen tối.

Tại sao cháu không biết điều này?Tại sao cha mẹ không nói cho cháu?- Cô hỏi, giọng cô nghẹn lại.Vì họ muốn bảo vệ cháu khỏi thực tại tàn nhẫn này,- Lâm Nhất đáp, giọng anh trở nên dịu dàng hơn.Nhưng giờ đây, cháu đã lớn, và chú không thể để cháu sống trong một thế giới ảo tưởng.Đó là lý do tại sao chú phải nói với cháu.Sự im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn lại âm thanh của trái tim Hiểu Viện đập mạnh.

Cô cảm thấy choáng váng, như bị dồn vào một góc tối tăm mà cô chưa bao giờ biết đến.

Vậy bây giờ cháu phải làm gì?- Cô hỏi, giọng nói yếu ớt.Cháu phải tự bảo vệ mình,- Lâm Nhất nói, ánh mắt anh kiên quyết.Cháu cần phải biết rõ về gia đình mình, về những nguy hiểm mà họ đã gây ra và những người muốn trả thù.Đó là lý do tại sao chú luôn ở đây bên cháu, để bảo vệ cháu khỏi mọi thứ."

Lời nói của Lâm Nhất như một tia sáng trong bóng tối, nhưng đồng thời cũng là một sự khắc nghiệt của thực tại.



Hiểu Viện cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Cô không thể để quá khứ của gia đình mình định hình tương lai của mình.

Cháu sẽ tìm hiểu,- cô nói, ánh mắt rắn rỏi.Cháu sẽ không để bất kỳ ai làm hại mình hay những người xung quanh.Lâm Nhất gật đầu, một nụ cười ấm áp nở trên môi, nhưng trong ánh mắt anh vẫn hiện lên sự lo lắng.

- Cháu không cô đơn. Chú sẽ luôn ở bên cạnh cháu.

Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng Hiểu Viện, không chỉ là sự sợ hãi mà còn là một sự kết nối sâu sắc với Lâm Nhất.

Cô không chỉ có một người chú mà còn có một người bảo vệ, một người bạn đồng hành trong hành trình khám phá sự thật về gia đình mình.

Sau cuộc trò chuyện căng thẳng, Hiểu Viện cảm thấy một phần nào đó nhẹ nhõm.

Ít nhất, cô đã biết sự thật về gia đình mình.

Cô không còn cảm thấy cô đơn giữa những bí mật. Và hơn hết, cô biết rằng Lâm Nhất sẽ luôn bên cạnh cô.

Ngày hôm sau, Hiểu Viện quyết định không để những lo lắng chi phối mình.

Cô quay lại lớp học nghệ thuật với tâm trạng quyết tâm. Mặc dù vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng cô muốn sống trọn vẹn từng ngày.

Trong giờ học, Minh Tâm không ngừng châm chọc cô về việc thất hứa với buổi trượt patin.

Cậu có biết rằng mọi người đang mong đợi cậu không?- cô ta nói, ánh mắt đùa cợt.Chúng ta đã sẵn sàng để có một buổi vui vẻ mà cậu lại không đến!Xin lỗi, mình có việc gấp,- Hiểu Viện trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.Nhưng ngay khi cô nói vậy, cô nhận thấy ánh mắt của Minh Tâm trở nên sắc lạnh hơn.

- Cậu không phải là người duy nhất có việc riêng, cô ta nói, giọng điệu có phần châm chọc.

Sau khi buổi học kết thúc, Giang Hiểu Viện rời lớp học trong tâm trạng căng thẳng.

Những bí mật về gia đình cô vẫn còn văng vằng bên tai, và lòng cô trĩu nặng nỗi lo âu.

Cô đã quyết định tìm hiểu thêm về quá khứ của cha mẹ mình, nhưng trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của Lâm Nhất - người bảo vệ duy nhất của cô trong những lúc khó khăn.

Khi đêm xuống, Hiểu Viện bước ra khỏi quán cà phê sau buổi học, bỗng dưng cô cảm thấy một luồng lạnh lẽo lướt qua người.

Một nhóm người lạ mặt xuất hiện, chặn cô lại. Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

Các người muốn gì?- Cô hỏi, giọng run run.Mày chính là con gái của Giang Văn Hạo, phải không?- Một tên trong nhóm tiền tới, ánh mắt đầy thách thức.Bọn tao có việc cần nói chuyện với mày.Chưa kịp phản ứng, Hiểu Viện đã bị tóm lấy và kéo vào một chiếc xe van tối om.

Cô gào thét, nhưng tiếng hét của cô nhanh chóng bị lấn át bởi tiếng động cơ gầm rú.

Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ nghĩ đến Lâm Nhất. Liệu anh có biết điều này không?

Trong khi đó, Lâm Nhất đang ngồi trong văn phòng của mình thì nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.

Giọng nói bên kia vang lên trong sự hoảng loạn:

- Hiểu Viện bị bắt cóc! Chúng tôi không biết bọn chúng là ai, nhưng chúng đang đuổi theo cô ấy.

Tim Lâm Nhất như ngừng đập. Anh lao ra khỏi văn phòng, lòng đầy lo lắng và giận dữ.



Không có thời gian để suy nghĩ, anh chạy thẳng tới nơi xảy ra vụ bắt cóc

Khi đến nơi, anh thấy chiếc xe van đã khuất dần. Anh lập tức bám theo, một cảm giác mãnh liệt thôi thúc anh phải

cu Hieu Vien.

Với sức mạnh và kỹ năng của mình anh dễ dàng vượt qua mọi trở ngại. Cho đến khi tìm thấy nơi bọn bắt cóc đang giam giữ cô.

Trong một căn phòng tối tăm, Giang Hiểu Viện bị chói chặt xung quanh có những tên côn đồ đứng bàn tán.

Cô cố gắn chống cự, nhưng sợi dây thừng đã trói chặt cô lại.

- Các người là ai, mau thả tôi ra!

Cô hét lên nhưng họ chỉ cười nhạo.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra mạnh mẽ.

Lâm Nhất xuất hiện, ánh mắt anh ánh lên sự dận dữ tột cùng. Không chần chừ, anh lao vào như một cơn bão, tấn công từng tên một với sức mạnh phi thường.

Những cú đấm và đá của anh nhanh chóng khiến bọn chúng thất thế.

- Hiểu Viện!- anh gọi lớn. Mắt quét nhanh khắp phòng. Khi thấy cô bị trói anh vội vàng chạy tới.

Nhưng trong khoảnh khắc đó một tên côn đồ vẫn còn đứng dậy, lao về phía anh với một con dao sắc nhọn.

Anh phản xạ nhanh nhưng không kịp tránh.

-Chú,- Hiểu Viện hét lên khi thấy Lâm Nhất bị thương.

Cô dùng sức lực còn lại của mình để vùng vẫy thoát khỏi dây trói, cuối cùng cô thành công và lao về phía anh.

- Cháu không sao chứ?- anh hỏi.

Nhưng mắt đã dán chặt vào vết thương đang chảy máu ở tay mình. Máu chảy ra nhiều làm anh khá choáng váng.

Sự điên cuồng trong lòng anh tăng lên khi thấy Hiệu Viện vẫn bình an.

- Chú, chúng ta phải rời khỏi đây ngay.

Khi Lâm Nhất và Hiểu Viện chuẩn bị rời đi, không gian đêm tối bỗng trở nên yên ắng đến rợn người.

Cả hai nắm tay nhau, cảm giác sự an toàn len lỏi trong lòng, nhưng nỗi lo sợ về những kẻ thù vẫn còn rình rập không bao giờ nguôi.

Họ đang hy vọng thoát khỏi cơn bão tồi tệ mà số phận đã dành cho họ.

Chúng ta phải nhanh lên,- Lâm Nhất nói, ánh mắt quét xung quanh, cảnh giác với mọi chuyển động.Chau on chu?Cháu ổn,- Hiểu Viện đáp, nhưng sự run rẩy trong giọng nói không thể giấu diếm.Cô cảm thấy như có một mối nguy hiểm nào đó đang chực chờ, âm thầm lén lút theo dõi từng bước đi của họ.

Bất ngờ, tiếng chân rầm rập vang lên từ phía xa. Cả hai quay lại, nhưng đã quá muộn.